Vào năm Triệu Toàn Bảo mười lăm tuổi, đã xảy ra vài chuyện lớn. Một là thiên gia thoái vị, Nguyên Thái tử đăng cơ đổi niên hiệu thành Võ Hòa. Hai là Trấn Bắc Vương bệnh mất, hưởng thọ sáu mươi bảy tuổi. Ba là nước Khiết Đan bị Đột Quyết thôn tính, Khiết Đan Vương mới mười hai tuổi bị treo trên núi Hắc và bị bỏ đói đến chết. Bốn là Triệu Toàn Bảo không cho người nhà gọi y bằng tiểu danh nữa, giờ phải gọi là Triệu Tĩnh Thư mới được, cứ gọi Toàn Bảo là y sẽ trở mặt ngay. Đây chắc chắn là một năm không hề tầm thường.
Sáng sớm, Tiết Ninh đã vội vàng chạy đến, gõ ầm ầm vào cửa phòng Triệu Tĩnh Thư: "Tĩnh Thư, Tĩnh Thư!"
"Làm sao vậy..." Triệu Tĩnh Thư vẫn còn chưa dậy hẳn, tóc tai rối bù, trên người chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng manh, vạt áo còn chưa cài chặt, để lộ nốt ruồi son màu đỏ thẫm trên xương quai xanh.
Tiết Ninh nhìn một cái liền mặt đỏ bừng quay đi: "Ngươi, ngươi ngươi ngươi mau đi mặc quần áo vào."
"Hừ, ngươi mắc cỡ gì chứ, đâu phải chưa tắm chung bao giờ." Triệu Tĩnh Thư chẳng thèm để ý quay vào trong phòng, vớ lấy quần áo trên giường mặc vào, lỏng lẻo thắt dây lưng.
Tiết Ninh nghẹn họng, tắm chung là hồi hai người bảy tám tuổi, giờ đã lớn thế này rồi!
"Vào đi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT