Kỳ thật, nếu cẩn thận nghĩ lại thì cũng dễ hiểu. Thượng kinh là nơi ngư long hỗn tạp, tùy tiện rơi một viên gạch xuống cũng có thể đập trúng người thuộc hoàng thân quốc thích. Nếu thương hội chỉ đơn giản là một nơi thu bảo hộ phí, thì sao có thể đứng vững đến tận bây giờ?
Huống hồ, dù thương hội đặt ra điều kiện gia nhập không hề thấp, nhưng đổi lại cũng bảo vệ quyền lợi rất rõ ràng. Với những thương nhân từ nơi khác tới như Lục Dao, việc có thể đường đường chính chính mở cửa hàng, không bị các thương hộ bản địa chèn ép xa lánh — đã là một chuyện tốt không nhỏ.
Sau khi việc gia nhập thương hội được giải quyết ổn thỏa, tiến độ trang hoàng tửu lâu cũng được đẩy nhanh rõ rệt. Lục Dao cho Mã Khoan dẫn theo mấy gã sai vặt trở về Bình Châu lấy rượu. Chờ qua năm, sẽ trở lại mang theo mấy trăm cân lục rượu, tiện thể đưa Tiểu Niên và Tiểu Xuân cùng một vài người thân cận đến kinh thành.
Những ngày gần đây, thỉnh thoảng có khách đi ngang qua tửu lâu, nhìn thấy cửa hàng đang tu sửa cũng không khỏi ghé đầu hỏi han, mong chờ ngày khai trương. Ban đầu, Lục Dao tính khai trương trước Tết. Dù thượng kinh không giống Bình Châu, nhưng càng gần cuối năm, sinh ý lại càng hưng vượng. Khách từ khắp nơi đổ về kinh để bái phỏng, tặng lễ, thăm người thân... không ít người phải đãi tiệc mời cơm. Các quán ăn, tửu lâu tại Tây Phường gần như ngày nào cũng kín bàn.
Nhưng thực tế lại không như mong muốn. Trước Tết rõ ràng là không kịp. Thứ nhất, tửu lâu chưa có rượu, không thể thiếu. Thứ hai, Triệu Bắc Xuyên một mình gánh vác bao nhiêu việc lớn nhỏ, chẳng khác nào kiêm luôn cả ba vai chưởng quỹ, quản sự và thợ xây, khiến Lục Dao nhìn mà xót ruột — đến mức lo lắng đến nỗi miệng đều lở loét.
Triệu Bắc Xuyên thấy bộ dạng của hắn như vậy, không khỏi bật cười: “Ngươi đừng sốt ruột, tiền bạc kiếm bao nhiêu cũng chẳng hết. Chờ Mã Khoan đưa người và rượu trở lại, chúng ta hãy khai trương. Trong thời gian này, vừa hay trang hoàng thêm chút cho tinh xảo.”
“Ừ.” Lục Dao nhẹ gật đầu, miễn cưỡng thả lỏng đôi chút.
Hiện giờ lầu một đã hoàn tất phần kết cấu chính. Tổng cộng chia thành tám bàn, được ngăn thành các ô vuông tứ phương, sảnh lớn như vậy bỗng trở nên thông thoáng mà vẫn có cảm giác riêng tư — so với kiểu sắp đặt trước kia, lại càng hợp lý hơn.
Lục Dao vừa đi vừa chỉ đạo: “Nơi này bày chút hoa cỏ, bên kia đặt một bức bình phong treo tường, bốn góc treo thêm đèn lưu ly cung đình...”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play