Huyện Cửu Nguyên cách thành Thanh Châu cũng không quá xa, chừng hơn 150 dặm, ngồi xe ngựa chưa đến hai ngày là tới nơi. Người đánh xe là dân địa phương ở huyện Cửu Nguyên, một hán tử hơn bốn mươi tuổi, ăn mặc đơn sơ trong bộ đồ vải thô màu xám, chân đi đôi dép rơm hở ngón. Gã cất giọng đặc sệt tiếng quê Thanh Châu: “Khách quan là đi đâu vậy? Đến Cửu Nguyên là có việc à?”
Nghe thấy giọng quê nhà thân thuộc, Triệu bà bà bỗng dưng không kìm được nước mắt, nghẹn ngào trả lời bằng tiếng địa phương: “Bọn ta về tìm người thân. Quê quán ở huyện Cửu Nguyên, trấn Thiên Mã.”
“Ai chà, thì ra là đồng hương!” Gã xa phu nghe vậy thì phấn khởi như mở máy hát.
“Bà lão là năm đó đi chạy nạn hả? Hồi trước vì hạn hán, Thanh Châu gần như chẳng còn ai ở lại. Mấy năm gần đây triều đình cho phép trở về, nhiều người cũng đã quay lại nên mới bắt đầu đông vui hơn đấy.”
Triệu bà bà vừa lau nước mắt vừa nói: “Đúng vậy, chớp mắt đã hơn ba mươi năm trôi qua rồi. Không biết quê cũ còn ai thân thích sống sót không nữa.”
Xa phu cảm khái: “Hồi đó ta mới hơn mười tuổi, cũng theo gia đình chạy nạn lên phía Bắc. Nhưng đi nửa đường lại gặp lũ lụt, đành quay đầu trở lại.”
Triệu bà bà run giọng nói: “Con trai ta... chính là chết trong trận lũ năm đó.”
Năm ấy, gần một năm trời không mưa ở Thanh Châu, bỗng nhiên mưa như trút, mưa lớn dồn dập, nước dâng cuồn cuộn. Khi đó, một số người thấy vậy đã quay về, nhưng nhà Triệu bà bà thì không.
Thật ra, có quay lại cũng không có gì để ăn, không tiền, không lương thực, cả vỏ cây cũng đã bị người ta bóc sạch rồi. Thế thì chẳng bằng tiếp tục đi lên phương Bắc. Nghe nói đất đai ở đó màu mỡ, lại có nhiều vùng bỏ hoang, ai đến trước thì được chiếm. Thế là họ đánh liều đi tiếp, mong có cơ hội sống sót, cuối cùng theo đoàn người chạy nạn đến Bình Châu.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT