"Không thể nào! Ta còn nhớ rõ mồn một. Hôm đó là ta cùng ngũ đệ trong nhà đến đây, chính mắt thấy lão nhân ấy từ chân núi đi lên, gọi ta lại rồi đưa cho ta đồng tiền này."
Quan chủ cũng lấy làm khó tin, hỏi: “Thí chủ còn nhớ rõ hình dáng người đó không?”
Dù đã nhiều năm trôi qua, Lục Dao đã quên mất khuôn mặt lão đạo sĩ, nhưng vẫn mơ hồ nhớ được dáng vẻ đại khái: “Ông ấy mặc đạo bào cũ kỹ rách nát, râu tóc bạc phơ, đầu đội một chiếc mũ giống như mái vòm.”
Quan chủ đưa lại đồng tiền cho cậu, trầm ngâm nói: “Đúng là sư thúc tổ của chúng ta không sai. Thí chủ, mời theo bần đạo ra hậu viện một chuyến.”
Lục Dao dặn dò hai đứa nhỏ rồi đi theo Quan chủ, trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ. Nhưng nghĩ lại bản thân mình còn có thể xuyên hồn về cổ đại, thì việc này có gì là lạ đâu?
Phía sau đại điện còn có hai tòa tiểu điện, trông còn cũ nát hơn cả chính điện phía trước. Đạo quán này đã mấy trăm năm tuổi, thoạt nhìn như một nhánh Đạo giáo suy tàn, đang dần bị thời gian xóa nhòa. Lục Dao thầm nghĩ: chẳng trách đến sư thúc tổ cũng phải hiển linh cầu mình giúp sửa đạo quán. Không tu sửa e là thật sự sẽ sụp mất.
Thanh Hư Tử dẫn Lục Dao đến một khoảnh đất hoang phía sau, bên cạnh có mấy tấm bia đá. Hắn chỉ vào một tấm nói: “Đây là mộ phần của sư thúc tổ ta.”
Trên bia đá khắc danh hiệu “Lăng Tiêu đạo nhân”.
Lục Dao bước tới, quỳ xuống lạy mấy cái. Không biết là trùng hợp hay tiên linh hiển ứng, mà sợi chỉ đỏ đeo đồng tiền trên cổ cậu bỗng nhiên đứt ra, đồng tiền lăn một mạch vào đám cỏ hoang rồi biến mất không tung tích...

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play