Vừa về đến nhà, Lục Miêu vẫn luôn bồn chồn lo lắng. “Tam ca, bây giờ phải làm sao đây… Cát giáo úy… liệu có gặp nguy hiểm không?”
Lục Dao cũng không tiện hứa hẹn điều gì, bởi rốt cuộc thì ra trận đánh giặc, nào có chuyện trăm phần trăm an toàn. Dù vậy, cậu vẫn an ủi: “Cát giáo úy đã ở trong quân hơn mười năm, kinh nghiệm dày dặn, cho dù có gặp chiến sự thì cũng biết cách bảo vệ bản thân.”
Lục Miêu chắp tay trước trán, thì thầm khấn vái: “Trời cao phù hộ, chỉ mong huynh ấy bình an vô sự. Tam ca, ngày mai có thể đi đạo quán với đệ một chuyến không?”
“Được.” Lục Dao có thể thấu hiểu tâm trạng của đệ đệ. Trước kia khi Triệu Bắc Xuyên phải đi lao dịch, bản thân cậu còn lo lắng hơn thế. Mấy ngày nữa là đến Tết rồi, nếu đến đạo quán bái lạy một phen có thể giúp đệ ấy vơi bớt nỗi lo, thì đi một chuyến cũng tốt.
Hôm sau, Triệu Bắc Xuyên chuẩn bị xe ngựa, đưa hai người ra ngoại thành đến đạo quán Thanh Vân. Đây là một đạo quán cổ kính, nghe nói đã có hơn 300 năm lịch sử. Hương khói trong quán cũng không quá thịnh bởi những năm gần đây, Phật giáo bắt đầu thịnh hành ở Trung Nguyên, trong thành đã xây thêm không ít chùa chiền với hương khói nghi ngút.
Người có tiền thường là như vậy — sau khi đã no đủ về vật chất thì lại bắt đầu tìm chỗ gửi gắm tinh thần vào những điều mờ mịt, huyền ảo nơi tôn giáo. Lục Dao kiếp trước là người theo thuyết vô thần, nhưng việc xuyên không như thế này đã vượt khỏi sự hiểu biết của cậu, nên kiếp này cậu cũng không còn chắc chắn mình có nên tin hay không.
Xe ngựa dừng dưới chân núi. Triệu Bắc Xuyên ở lại trông xe, Lục Dao và Lục Miêu nắm tay nhau leo núi. Dọc đường tuyết phủ dày đặc, hai người bước đi cẩn thận, sợ trượt ngã.
Nửa canh giờ sau, họ tới cổng đạo quán. Lục Miêu từng đến đây một lần vào mùa thu nên khá quen thuộc, liền kéo tay Lục Dao vào đại điện. Đạo quán cổ kính trang nghiêm. Một đạo sĩ đang quét tuyết ngoài sân, thấy hai người thì chỉ khẽ gật đầu, không tiến lại bắt chuyện.
Bên trong chính điện thờ Tam Thanh, bốn pho tượng đều được tạc từ gỗ, sơn màu cổ kính, nhìn qua vừa trang nghiêm vừa có phần huyền bí. Hai người quỳ xuống đệm cỏ thơm. Lục Miêu cúi đầu vái lạy trước tượng thần, miệng lẩm bẩm: “Thần tiên phù hộ, mong Cát giáo úy chuyến này bình an trở về.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play