Đêm qua tuyết rơi dày, đến sáng, cảnh vật ngoài cửa sổ đã hóa thành một thế giới ngập tràn ánh sáng trắng, như một tấm vải lụa phủ lên mặt đất, tinh khiết đến lạ thường.
Hạ Thanh Đào bị tiếng reo hò của đám trẻ con bên ngoài đánh thức. Y khẽ mở cửa sổ, một luồng khí lạnh ngay lập tức xộc thẳng vào mũi, khiến y không khỏi rùng mình. Ngoài sân, tuyết phủ kín mái hiên, xa xa trên con đường, đám trẻ vui đùa ném tuyết, tiếng cười giòn giã vang vọng khắp nơi.
“Tỉnh rồi à? Có lạnh không?” – Lục Tùy bưng theo một lò than bước vào phòng, khép cửa lại. “Tuyết rơi chẳng có gì gấp, em cứ ngủ thêm chút nữa đi.”
“Không sao, trong chăn còn ấm.” – Hạ Thanh Đào cuộn mình trong lớp chăn bông dày, giống như một con tằm non trong kén. “May mà tối qua ta lót thêm một tấm chăn, nếu không nửa đêm chắc sẽ bị lạnh tỉnh giấc.”
“Ừ, vậy em cứ ngủ thêm đi. Ta ra ngoài quét tuyết một chút.” – Lục Tùy đặt lò than xuống, xoay người rời khỏi phòng.
Tối qua ngủ muộn, lại bị Lục Tùy "lăn qua lộn lại" không ít lần, Hạ Thanh Đào vẫn chưa tỉnh hẳn. Y tựa đầu vào thành giường, ngẩn người một lúc rồi lại bị hơi ấm trong phòng dụ dỗ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.
Đến gần giờ cơm trưa mới tỉnh dậy. Vân nương đã chuẩn bị bữa ăn, dịu dàng gọi vọng từ ngoài cửa:
“Thanh Đào, mau dậy ăn cơm đi con.”
“Dạ, con tới ngay đây.” – Y vừa rời giường, đã thấy tuyết trong sân được quét sạch, chỉ còn lại chút tuyết đọng trên mái hiên. Hạ Thanh Đào hơi tiếc nuối vì chưa có cơ hội nghịch tuyết. Nghĩ đến khoảnh đất trồng rau sau núi chắc vẫn còn tuyết phủ, y liền nói: “Sau khi tuyết rơi, củ cải chắc ngọt hơn nhiều. Nếu ăn với canh thịt hôm qua, chắc chắn rất ngon. Để lát nữa ta ra nhổ vài củ.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT