Lục Tùy giật mình, nhưng vẫn không động đậy. Cuối cùng, hắn chậm rãi nói với Vân Nương:
“Nương, con chỉ biết rằng ơn sinh không bằng ơn dưỡng, mặc kệ ai sinh ra con, nương vĩnh viễn là nương của con.”
“A Tùy…” Vân Nương xúc động nhìn hắn muốn nói gì đó, lại thấy hắn đưa tay mình về phía Cố Chiêu, cứng rắn đẩy ra ngoài.
“Ông hãy nói với chủ nhân của mình, rằng ta vẫn sống, sống rất tốt, bảo bà ấy yên tâm. Còn chuyện nhận lại người thân, ông nói với bà ấy, ta đã có cha mẹ của riêng mình, đã cưới vợ sinh con, xin bà ấy đừng nhớ thương nữa, hãy đối đãi thật tốt với đứa con khác đi.”
“Tiểu chủ tử…” Trên mặt Cố Chiêu hiện lên nụ cười đầy bi thương, “Nàng… nàng làm gì còn đứa con nào khác?”
Mọi người đều kinh ngạc nhìn ông ta – chẳng lẽ vì làm mất một đứa con mà suốt bao năm qua hai vợ chồng không sinh thêm hài tử nào?
“Phụ thân ngươi đã bị người hãm hại chết trước khi ngươi chào đời. Ngươi … ngươi là đứa con chưa kịp thấy mặt cha, đã thành trẻ mồ côi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT