Đang vùi đầu sửa bản kế hoạch thì điện thoại tôi bỗng hiện lên một lời mời kết bạn:

【Hi, đoán xem tôi là ai nào.】

【Đừng lạnh lùng thế chứ.】

【Thôi được rồi, không làm phiền cậu học nữa. Tôi là Lâm Chiêu.】

Tôi khựng tay, cau mày nhắn lại:

【Đừng đùa kiểu đó. Chồng tôi đã chết rồi.】

【Gì cơ?! Sao em lại gọi anh là chồng nhanh thế!】

Người bên kia hình như chỉ chú ý tới hai chữ “chồng tôi”, lập tức gửi liền mấy icon ngượng ngùng.

Tôi bực mình, bấm gọi video luôn, định cảnh cáo cái kẻ giả mạo người đã khuất này.

Video vừa kết nối, hiện lên khuôn mặt đỏ bừng lúng túng của một thiếu niên – vẫn đang mặc đồng phục trường cấp ba Thanh Dương.

Tôi sững sờ: “Chồng?!”

Người ở đầu dây bên kia – lại chính là Lâm Chiêu của mười năm trước!!!

1

Tôi lập tức tắt phụt video, lòng bàn tay ép chặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim đang đập thình thịch.

Anh ấy bên kia mặt đỏ như cà chua chín, ánh mắt lảng tránh mà vẫn lấp lánh mong chờ, cứ như không thể tin nổi có ngày được nói chuyện với tôi thế này.

Chuyện này sao có thể xảy ra được?

Tay tôi run rẩy, vội vã nhắn tin lại.

【Anh… anh thật sự là Lâm Chiêu?】

【Tất nhiên rồi!】

Anh ấy trả lời rất nhanh, giọng nói hào hứng như xuyên qua cả màn hình. Giây sau lại nhắn thêm:

【Sao em không mặc đồng phục? Tối nay có đợt kiểm tra ký túc xá toàn khối đấy.】

“Kiểm tra toàn khối” – đối với tôi, đó là chuyện của mười năm trước rồi.

Tôi hít sâu một hơi, gõ ra vài chữ:

【Bởi vì bên em đang là ngày 24 tháng 10 năm 2025.】

Khung chat im bặt trong vài giây. Rồi anh ấy gửi tới một icon dấu hỏi to tướng:

【???】

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, ngập ngừng một giây, rồi chậm rãi gõ:

【Em là vợ anh, Lý Vãn Nhất của năm 2025.】

Bên kia chìm trong im lặng đến kỳ lạ.

2

Tôi không nói nhiều, lập tức gọi lại video.

Khuôn mặt Lâm Chiêu lại hiện lên, tai đỏ đến mức như sắp chảy máu, giọng run run:

“Em… em thật sự là vợ anh?”

Quả nhiên, so với “năm 2025”, hai chữ “vợ anh” mới là thứ khiến anh ấy hoảng loạn hơn cả.

Tôi chống cằm, cười tủm tỉm nhìn anh ấy:
“Không tin à?”

Anh ấy nuốt nước bọt, quay mặt đi: “Em nói linh tinh gì thế…”

“Tại mặt trong đùi anh có nốt ruồi, tối nào cũng bắt em phải nhìn chằm chằm vào nó.”

“?!”

“Lúc đó anh rên nghe dễ chịu lắm.”

Câu đó vừa dứt, Lâm Chiêu lập tức bốc hỏa như con mèo bị dội nước sôi, tai đỏ đến tận cổ:
“Em—”

Anh ấy định mắng tôi là vô liêm sỉ, nhưng lại thấy có gì đó sai sai… Dù sao thì, làm chuyện xấu đâu phải tôi!

Thế là đổi giọng, mặt mếu máo: “Anh… anh thật là vô liêm sỉ quá đi mất!”

3

“Anh không vô liêm sỉ đâu. Anh đã thầm thích em suốt ba năm mới dám bắt chuyện. Anh rất chính trực.”

Tôi vừa cười vừa nhìn anh thiếu niên đang xấu hổ đến mức không biết giấu mặt vào đâu.

Lâm Chiêu đưa hai tay che mặt, im lặng hồi lâu, mới lí nhí nói:

“Thế còn em?”

“Sao cơ?”

“Mỗi ngày… em cứ nhìn anh, có phải…”

Anh ấy run giọng, cố gom hết can đảm, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào tôi, “… cũng thích anh không?”

Tôi sững người, ký ức ùa về.

Lý Vãn Nhất của mười năm trước – đeo kính gọng đen, giờ ra chơi cắm đầu chạy về lớp, đúng kiểu mọt sách chính hiệu.

Còn Lâm Chiêu – cấp độ “hot boy trường”, giữa chúng tôi gần như chẳng có chút tương tác nào.

Liên kết duy nhất giữa hai đứa—— Chính là anh ấy hay đứng trước cửa tòa nhà dạy học, còn tôi mỗi lần vào cổng trường đều trừng mắt nhìn anh một cái.

Xin lỗi nhé, cả trường này người duy nhất có thể vượt tôi môn Toán, chính là anh ta.
Không học hành đàng hoàng mà vẫn điểm cao hơn tôi, khiến tôi cứ phải mãi xếp thứ hai. Thử hỏi có ai không bực?

Nhưng cái tên ngốc này, lại tưởng ánh mắt thù địch của tôi là… tình ý sâu đậm.

4

Nhìn thiếu niên bên kia màn hình, mặt mũi đỏ bừng đầy ngượng ngùng, cuối cùng tôi cũng không nỡ vạch trần sự thật, cố tình chuyển chủ đề:
“Vậy còn anh, thích em từ khi nào?”

“Ai… ai nói anh thích em?!”

Ha, chó con ngây thơ mà còn muốn mạnh miệng?

Tôi tiện tay gửi vài tấm ảnh sexy đã chỉnh sửa kỹ càng, kèm theo một câu:

【Đừng tối nào cũng dán mắt vào tấm ảnh thẻ nhặt được đó nữa, mấy tấm này đủ dùng rồi.】

Màn hình bên kia lập tức nổ tung, “rầm” một tiếng, video bị ngắt luôn.

Khung chat im lặng suốt ba phút.

Lâm Chiêu như bốc khói, đơ người ra ba phút.

Cuối cùng, anh ấy bịt mũi – nơi máu đã bắt đầu chảy – run run gửi một đoạn ghi âm, giọng căng thẳng đến vỡ tiếng:

【Không… không phải tối nào cũng vậy!】

Một giây sau, hình như anh ấy nhận ra mình lỡ lời, lập tức thu hồi tin nhắn.

Tôi đã cười đến mức ôm bụng, không thở nổi.

5

Từ hôm đó, mỗi ngày tôi đều đúng giờ online, tranh thủ nửa tiếng sau giờ tự học tối của anh để trò chuyện.

Đó là khoảng thời gian duy nhất hai chúng tôi có thể kết nối.

Tối nào cũng vậy, chú chó nhỏ của tôi bị tôi chọc ghẹo đến tai đỏ bừng, ngượng ngùng mà vẫn cứng đầu cãi lại.

Còn ban ngày, tôi lại trở về làm học bá Lý Vãn Nhất, đeo cặp đi học, đi lướt qua anh trong hành lang, không nhìn không ngó, lạnh lùng đầy cấm dục.

Lâm Chiêu thì sao? Mỗi lần nhìn thấy tôi là lại lén quay đầu nhìn, tay xoắn lấy dây đeo cặp, căng thẳng như vừa phạm lỗi.

Cái sự đối lập rõ ràng đó, thật sự gây nghiện.

Cho đến một hôm, anh ấy không nhịn được nữa, hỏi tôi:

【Anh đang ở đâu vậy? Còn Lâm Chiêu của mười năm sau thì sao?】

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, tim như trượt một nhịp.

Hôm đầu tiên trò chuyện, tôi đã lỡ miệng… Chẳng lẽ anh ấy đã nhận ra điều gì?

Có vẻ cảm nhận được sự im lặng của tôi, anh ấy cẩn thận lên tiếng:

【Chẳng lẽ… em với anh ở tương lai không hạnh phúc à? Đã ly thân rồi?】

Tôi thở phào một cái. Trẻ con đúng là mau quên. Nhưng như thế cũng tốt.

Tôi nhanh chóng gõ:

【Chỉ là anh ấy đi công tác thôi.】

Anh ấy phụng phịu, giọng trong ghi âm có chút ấm ức:

【Vậy… đợi anh ấy về, em sẽ không còn nói chuyện với anh nữa đúng không?】

Giọng thiếu niên trong trẻo, ngập ngừng, vừa dè dặt vừa mong chờ.

Tôi chết lặng. Không ngờ anh ấy lại hỏi vậy.

Rõ ràng chỉ là một cậu thiếu niên non nớt, sao lại có thể nói ra những lời khiến tim người ta đập loạn như thế?

Tôi còn chưa biết phải trả lời thế nào, thì anh ấy đã gửi thêm một tin:

【Vậy… khi anh ấy chưa về, em có thể lén lút ở bên anh nhiều thêm một chút không?】

Xong rồi. Con chó con này… hỏng thật rồi.

6

Tin nhắn cuối cùng của Lâm Chiêu vẫn nằm trong khung chat, mang theo dư âm của đêm qua – vừa bối rối, vừa khẽ khàng dò hỏi.

Tôi nhẹ nhàng chạm vào màn hình. Ánh sáng ban mai tràn vào từ cửa sổ, phủ lên bàn học một tầng vàng dịu nhẹ.

Tựa như cái bóng của cậu thiếu niên năm nào – người từng không dám nhìn tôi thẳng mắt.

Đáng tiếc, thời gian chưa bao giờ dừng lại.

Tôi đẩy cửa văn phòng, ánh mắt vô thức rơi xuống bức ảnh đôi đặt trên bàn.

Nơi này từng là văn phòng của Lâm Chiêu. Khi 27 tuổi, anh ấy đã sự nghiệp thành công, là một doanh nhân tinh anh, quyết đoán, đầy khí chất.

Nhưng kể từ khi anh qua đời, tên tôi được gắn lên cánh cửa này thay anh.

Trong ảnh, chúng tôi cười rạng rỡ, nhìn qua đúng chuẩn một cặp vợ chồng ân ái như mọi người vẫn nghĩ. Vậy mà giờ đây, bức ảnh ấy khiến tôi cảm thấy ghê tởm.

Chỗ ngồi của thư ký trống không. Từ ngoài cửa nhìn vào, bức ảnh kia chính là thứ đập vào mắt đầu tiên.

Tôi khẽ cười thành tiếng. Lúc Lâm Chiêu lén lút vụng trộm, anh ta nhìn thấy tấm ảnh này… chẳng lẽ không thấy tội lỗi sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play