Thương Hoằng Uyên dùng cán gỗ đỡ hai móng vuốt của tang thi, nhanh chóng liếc nhìn bốn phía.

Dùng sức đẩy tang thi lùi lại một bước, anh cũng lùi về sau hai bước, đến bên cạnh Tiết Linh và Phó Nhạc Dương.

“Nhạc Dương, cậu đi một côn kết thúc nó, đánh vào vị trí cổ.”

Phó Nhạc Dương nghe lời, nhận lấy cán gỗ rồi lao về phía trước, nhưng một gậy đánh xuống, không có gì xảy ra.

Phó Nhạc Dương quay đầu lại.

“Uyên ca, không biết trên người con tang thi này có cái gì, trực tiếp hóa giải hết lực của em rồi.”

Thương Hoằng Uyên quay đầu nhìn về phía Tiết Linh, vừa mới mở miệng.

“Cô…”

Chưa nói xong, Tiết Linh đã hiểu.

“Để tôi đúng không, vậy tôi thử xem.”

Tiết Linh ở trong không gian tìm được một cái xe lu thu được khi dọn dẹp đường phố, nhắm thẳng con tang thi mà cán xuống.

Vốn dĩ Tiết Linh nghĩ, hai người lợi hại hơn còn thất bại, mình phỏng chừng cũng phí công.

Nhưng dù sao cũng là yêu cầu của đại boss, phải thể hiện sự cố gắng của mình.

Không ngờ xe lu vừa vặn đè lên tang thi, oanh một tiếng qua đi, tang thi trực tiếp bị nghiền nát thành thịt vụn.

Tiết Linh á một tiếng.

Chẳng phải rất dễ dàng sao?

Đôi mắt Thương Hoằng Uyên sâu thẳm trong một thoáng, quay đầu liếc nhìn Tiết Linh.

【 Giá trị hắc hóa giảm xuống 1%】

Tiết Linh cảm giác như có ai đó đang nhớ thương mình, thấy sau lưng hơi lạnh, nhưng giá trị hắc hóa giảm xuống còn 81.1, xem như chuyện tốt, nên cô nhanh chóng bỏ qua cảm giác kỳ lạ này.

Sau khi dẹp chiếc xe lu đi, Thương Hoằng Uyên dùng côn sắt lật đống thịt vụn lên, lấy ra một khối đá màu tím.

Có chút thấu quang, trong trẻo sâu thẳm, rất đẹp.

“Đây là tinh hạch sao?”

Thương Hoằng Uyên tùy tiện cầm tờ giấy lau khô rồi ném cho Tiết Linh, Tiết Linh cầm trong tay tỉ mỉ quan sát.

Đồng thời Thương Hoằng Uyên cũng không quên hiện tại lập tức sẽ bị tang thi bao vây, dẫn theo hai người vào kho hàng, khóa cửa lớn lại.

Trong nhà xưởng một mảnh tối đen.

Tiết Linh từ không gian lấy ra mấy cái đèn dã ngoại, bật lên rồi đặt trên mặt đất.

Khu vực này liền sáng lên.

Tiết Linh xem xong liền trả tinh hạch lại cho Thương Hoằng Uyên.

Ánh mắt anh vốn dĩ đã đen, trong hoàn cảnh này càng thêm sâu không lường được.

Thương Hoằng Uyên nhận lấy, vận chuyển dị năng trong cơ thể hấp thu, tinh hạch rất nhanh liền xuất hiện đầy vết rạn, vỡ vụn trong tay anh.

Dị năng của Thương Hoằng Uyên tuy chỉ mới cấp một, nhưng trữ lượng dị năng không nhỏ, một viên tinh hạch không đủ để hoàn toàn khôi phục, vừa chỉ có thể làm cho đại não anh không còn đau đớn do tiêu hao quá độ.

Nhìn sắc mặt anh không còn tái nhợt, Tiết Linh nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới có tâm tư giải thích cho Phó Nhạc Dương.

“Đây là tinh hạch tang thi, có thể khôi phục và tăng lên dị năng.”

Phó Nhạc Dương hưng phấn mang theo một tia thông minh, không hỏi Tiết Linh vì sao biết những điều này, chỉ vui vẻ.

“Nghe như trò chơi vậy, nhân loại thức tỉnh dị năng đối kháng thế lực tà ác, còn có thể thăng cấp dị năng. Vậy cuối cùng chẳng phải có thể khai sơn đoạn hải, ngầu bá cháy?”

Thương Hoằng Uyên sau khi tỉnh táo lại, cầm một cái đèn dã ngoại, men theo vách tường nhà xưởng đi tới.

Thỉnh thoảng còn dùng ngón tay vuốt ve cảm nhận trên tường.

Tiết Linh biết, anh đang tìm kho vũ khí.

Tiết Linh không biết tìm thế nào, chỉ có thể kéo Phó Nhạc Dương tới, hai người đi theo sau Thương Hoằng Uyên, giơ đèn chiếu sáng cho anh.

“Vì sao anh cho rằng kho vũ khí ở chỗ này?”

Tiết Linh rất tò mò.

Thương Hoằng Uyên người cũng khá tốt, giải thích cho Tiết Linh một chút.

“Vừa rồi khi tôi giao đấu với con tang thi cấp cao kia, có thấy trên tay nó có vết chai, động tác tấn công cũng có quy luật, phỏng chừng là quân đội biến thành tang thi.”

Tiết Linh hiểu ra.

Nơi nào cần quân đội canh giữ, đương nhiên là lối vào kho vũ khí.

Phỏng chừng con tang thi cấp cao kia cũng ẩn chứa một chút chấp niệm, nhất định phải bảo vệ lối vào, cho nên mới triệu tập tang thi ở lại nhà xưởng này.

“Có muốn tôi ra ngoài lấy cái vũng bùn kia vào không?”

Phó Nhạc Dương và Thương Hoằng Uyên đều có vẻ mặt kiểu “cậu cư nhiên có sở thích như vậy”.

“Sao lại nhìn tôi như thế? Chẳng phải nói anh ta là người canh giữ sao? Vậy trên người anh ta có thể có chìa khóa.”

“Kho vũ khí không phải là loại cửa thông thường, không thể nào cấp cho một quân nhân canh giữ chìa khóa. Cô chờ ở đây, lát nữa cô sẽ trực tiếp thu cánh cửa kho vũ khí vào không gian.”

Lúc này Tiết Linh mới hiểu ra ý của Thương Hoằng Uyên.

Anh phỏng chừng là thấy khi mình thu vật tư, không có chìa khóa, đều trực tiếp thu cửa vào không gian, sau đó đi vào thu thập vật tư.

Cho nên muốn vào kho vũ khí, cũng có thể trực tiếp thu cửa vào không gian.

Tiết Linh liền ngoan ngoãn chờ ở phía sau anh.

Chỉ chốc lát sau, Thương Hoằng Uyên tìm được một chỗ không thích hợp.

Dùng chân dậm hai cái xuống đất, phát hiện âm thanh khác thường.

Ngầm hiểu là có khoảng trống, nhưng cách lớp rất dày.

Vì thế anh vẫy tay với Tiết Linh, Tiết Linh xác nhận là gọi mình xong liền đi qua.

“Chỗ này, thu thử xem.”

Tay Tiết Linh chống vào tấm ván này, niệm thầm “thu”.

Một tấm kim loại lớn phía sau có cửa bị cô thu vào không gian, để lại một không gian lớn của thang máy chuyên chở hàng hóa.

“Đây là thang máy, chúng ta không dùng được, thu hết đi, tìm cửa ra.”

Tiết Linh thu hết mấy tấm ván xung quanh vào không gian, phát hiện một hành lang.

Toàn bộ hành lang tối đen như mực, nhưng khi ba người bước vào, đèn liền sáng lên.

Phó Nhạc Dương sờ soạng khắp nơi.

“Oa, em chỉ thấy những chỗ như này trên phim ảnh thôi.”

Tiết Linh nhìn hành lang bóng loáng trước mắt có chút sợ hãi, những bộ phim kinh dị như Resident Evil liên tục chiếu trong đầu cô.

Bất quá giống như cô không có giá trị vũ lực, lại tìm được cách ném đá giết tang thi, cô cũng có chút mánh khóe riêng trong tình huống này.

Cô trước lấy ra mấy cái đèn pin đội đầu đưa cho Thương Hoằng Uyên và Phó Nhạc Dương, mình cũng đeo một cái.

Sau đó bắt đầu thu hết hành lang.

Cho dù hành lang thoạt nhìn rất bóng loáng, ở giữa vẫn sẽ có khe hở, rốt cuộc kỹ thuật hiện tại vẫn chưa đạt đến trình độ làm vật thể lớn thành một khối thống nhất.

Cho nên cô đi một chút thu một chút, không chỉ thu ván hành lang, mà còn thu cả tấm vật liệu sau lớp xi măng, dây điện trần các thứ.

Như vậy cho dù sau tường có tia hồng ngoại có thể cắt người sống, cô thu vào không gian liền sẽ không gặp nguy hiểm.

Nơi bị cô thu xong, lộ ra đất đá gồ ghề lồi lõm, vừa nhìn liền thấy rất an toàn.

Phó Nhạc Dương tuy cảm thấy cô làm vậy tốc độ đi đường rất chậm, nhưng thấy Thương Hoằng Uyên không lên tiếng, cậu ta cũng không dám thúc giục.

Thương Hoằng Uyên lại ước gì cô làm như vậy.

Rốt cuộc anh chỉ là một người làm ăn bình thường, không có cấu kết quân sự, thật sự không biết kết cấu và bố trí chi tiết của kho vũ khí.

Chỉ có thể dựa vào cách “ngu ngốc” này của Tiết Linh để mở từng tấc ra xem.

Mà biện pháp của Tiết Linh cũng được chứng minh là vô cùng hiệu quả.

Bởi vì cô thu được mấy cánh cửa lớn vào không gian, nhưng họ ở hành lang căn bản không phân biệt được đó là cửa.

Bên trong cánh cửa có phòng điều khiển, phòng an ninh, ký túc xá công nhân, và hai kho hàng.

Họ tìm được chính là hai kho đạn.

Thương Hoằng Uyên tiến lên mở rương, tất cả đạn đều được bọc giấy dầu, mở ra vàng óng ánh, nhìn thôi đã thấy rất an toàn.

“Đều là đồ mới.”

Thương Hoằng Uyên kiểm tra xong, Tiết Linh nhanh chóng thu hết đồ trong kho hàng vào.

Kho hàng này trong truyện hậu kỳ có nhắc tới một lần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play