Tiêu Vân một mình đấu hai người, lại còn giành chiến thắng, đánh bại Lý Thành Đế và Triệu Vô Cực.

Lần này, hắn không hề dựa vào trận pháp, mà hoàn toàn dựa vào sức chiến đấu bản thân, khiến tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc tột độ.

Giữa sân im phăng phắc, tĩnh lặng đến mức tiếng kim rơi cũng nghe rõ, mọi người như bị bưng miệng, không thể thốt lên lời nào.

Bởi vì sự việc quá chấn động, khiến tất cả không biết nên nói gì.

Lý Thành Đế, đó là người có danh hiệu đứng thứ tư trong số các Chí Tôn thể, mang danh Thời Không Chi Thể, danh tiếng lừng lẫy từ xưa đến nay, mà giờ lại bại dưới tay Tiêu Vân, người vừa mới chỉ đúc thành Hỗn Độn Thể sơ khai.

Uy danh của Hỗn Độn Thể, lại một lần nữa khắc sâu vào lòng người.

Nửa ngày sau, mới có người dám lên tiếng: "Hỗn Độn Thể không hổ là đứng đầu trong các Chí Tôn Thể, mới chỉ là hình thái sơ khai của Hỗn Độn Thể mà đã mạnh mẽ đến vậy."

"Lời này có chút không đúng, Tiêu Vân mạnh mẽ không hoàn toàn là do Hỗn Độn Thể sơ khai mang lại, ngộ tính của hắn mới thực sự đáng nể.

Các ngươi xem chiến kỹ hắn sử dụng đều là siêu cấp chiến kỹ, hơn nữa đều được hắn diễn hóa đến cảnh giới tuyệt đỉnh, đây là ngộ tính cỡ nào? Cũng không trách hắn lại có thể trong thời gian ngắn như vậy đúc thành Hỗn Độn Thể sơ khai."

"Đúng vậy, ngộ tính của Tiêu Vân quá mạnh mẽ, có ngộ tính như vậy, ta giờ thật sự có chút tin tưởng, có lẽ hắn thật sự có khả năng đúc thành Hỗn Độn Thể, trở thành người thứ hai trong vạn cổ sở hữu Hỗn Độn Thể."

"Hỗn Độn Thể mà thành, vậy đơn giản là vô địch thiên hạ, tung hoành bát hoang.

Chẳng lẽ kiếp này, chúng ta sẽ có một vị Hỗn Độn Đại Đế thứ hai?"

"Nghe nói Hỗn Độn Thể chỉ cần đại thành, sẽ giống như Hoang Cổ Thánh Thể, có thể khiêu chiến Đại Đế.

Mà Hoang Cổ Thánh Thể thì bị xiềng xích hạn chế, khó có thể chứng đạo thành Đại Đế.

Nhưng Hỗn Độn Thể thì khác, độ khó để hắn chứng đạo Đại Đế lại là thấp nhất, một khi Hỗn Độn Thể chứng đạo Đại Đế, chắc chắn sẽ là Đại Đế mạnh nhất."

"Trong vạn cổ, Hỗn Độn Đại Đế luôn đứng top mười trong các Đại Đế, chỉ có một vài Thiên Đế, Thần Hoàng tài năng xuất chúng mới có thể sánh ngang, đủ thấy Hỗn Độn Thể khủng bố đến nhường nào."

"Nếu Tiêu Vân có thể đúc thành Hỗn Độn Thể chân chính, vậy trong kiếp này, Hỗn Độn Thánh Địa e rằng sẽ trở lại đỉnh cao, lại một lần nữa trở thành đệ nhất thánh địa."

...

Mọi người đều đang cảm thán bàn luận.

Mà trận chiến của Tiêu Vân với Lý Thành Đế và Triệu Vô Cực cũng đến hồi kết.

Hai người liên tục bị Tiêu Vân trọng thương, vết thương ngày càng nghiêm trọng, càng ngày càng không phải là đối thủ của Tiêu Vân.

Sau đó, hai người liền dứt khoát chia nhau chạy trốn về hai hướng.

Rõ ràng, bọn hắn cũng sợ chết.

Hoặc có thể nói, bọn hắn mới vừa bước vào giới tu luyện, mang tiềm năng vô hạn, không muốn chết ở nơi đây, như vậy quá thiệt thòi.

Tiêu Vân liếc về hướng Lý Thành Đế bỏ chạy, không đuổi theo mà là nhằm hướng Triệu Vô Cực đuổi theo.

Bởi vì mặc dù Lý Thành Đế bị thương nặng nhưng tốc độ vẫn trên cơ Tiêu Vân, điều này khiến Tiêu Vân đành bó tay.

"Sau này phải tìm cách tăng tốc độ của mình, nếu không đối đầu Lý Thành Đế quá bất lợi." Tiêu Vân âm thầm suy nghĩ, liền liếc mắt ra hiệu với Thang Vân Vân trong đám người rồi hướng về phía Triệu Vô Cực đuổi theo.

Tốc độ của Triệu Vô Cực chậm hơn nhiều, cộng thêm bị thương nặng, càng không bằng Tiêu Vân.

Dù sao, Tiêu Vân đã sớm diễn hóa Thần Phong Bộ đến cảnh giới tuyệt đỉnh, về tốc độ, trừ Lý Thành Đế ra, trong cùng cấp, gần như không ai có thể sánh ngang hắn.

Huống chi, Triệu Vô Cực còn bị thương.

Không lâu sau, Triệu Vô Cực đã bị Tiêu Vân đuổi kịp.

"Oanh!"

Trong một khu rừng, Tiêu Vân một quyền đánh Triệu Vô Cực thổ huyết bay ra ngoài, người sau còn đâm gãy hết cây này đến cây khác, máu tươi nhuộm đỏ cả mặt đất.

Tiêu Vân lạnh mặt, bước đến, sát khí ngút trời nói: "Xem việc tốt ngươi đã làm đi, không chỉ để Khương Hạo Nhiên chạy thoát, còn để Lý Thành Đế tẩu thoát, hôm nay không lột da ngươi thì thật khó giải mối hận trong lòng ta."

Một Khương Hạo Nhiên, một Lý Thành Đế, nếu giết chết có thể nhận được 20 lần cơ hội đốn ngộ, mà bây giờ lại bị Triệu Vô Cực làm cho thất bại, sao Tiêu Vân không giận được?

Hơn nữa, giết chết Khương Hạo Nhiên và Lý Thành Đế cũng sẽ giúp hắn diệt trừ hai mối đại họa trong tương lai.

Nhất là Lý Thành Đế này, thực sự đáng sợ.

Đừng thấy Tiêu Vân lần này đánh bại Lý Thành Đế, nhưng phải biết, Lý Thành Đế hiện tại vẫn chưa trưởng thành.

Lực lượng thời gian và không gian của hắn, mới chỉ điều động được một chút ít, một khi Lý Thành Đế sau này tu vi mạnh mẽ, thì sức mạnh thời không của hắn tuyệt đối là thứ sức mạnh đáng sợ nhất.

Ngược lại, Thần Vương Thể của Khương Hạo Nhiên, tuy rất mạnh nhưng Tiêu Vân không mấy để tâm.

"Tiêu Vân, muốn giết cứ giết, ta Triệu Vô Cực sinh ra vì chiến, chết vì chiến, cùng lắm thì mười tám năm sau ta lại là một hảo hán."

Triệu Vô Cực hét lớn, huyết khí toàn thân sôi trào, kim quang bắn ra bốn phía, hắn phát động sức mạnh cuối cùng, hướng về phía Tiêu Vân lao tới.

Không thể phủ nhận, Hoang Cổ Thánh Thể thực sự là một chiến đấu thánh thể, nhất là khi gặp phải một võ si như Triệu Vô Cực thì nó càng trở nên mạnh mẽ.

Nhưng đáng tiếc, thực lực của Tiêu Vân mạnh hơn Triệu Vô Cực quá nhiều.

"Bành!"

Tiêu Vân lại một lần nữa đánh Triệu Vô Cực bay ra ngoài, hắn một cước đạp lên ngực Triệu Vô Cực khiến cho người kia hai mắt đỏ ngầu, tức giận quát: "Muốn giết cứ giết, hà tất sỉ nhục ta, đây là bản lĩnh của Hỗn Độn Thể sao?"

Tiêu Vân lạnh nhạt nhìn Triệu Vô Cực dưới chân, hừ lạnh nói: "Ta bây giờ đột nhiên thay đổi chủ ý, ta muốn ngươi làm tùy tùng cho ta, tương lai đi theo ta chinh chiến cửu thiên thập địa, thay ta thăm dò chư thiên vạn giới, làm vị đại tướng đứng đầu dưới trướng ta."

Hả? Câu này sao nghe quen thế?

Triệu Vô Cực ngẩn người, nhưng lập tức nhanh chóng phản ứng lại, khuôn mặt đỏ bừng, tức giận đến toàn thân run rẩy, chẳng phải đây là câu mà lúc trước hắn đã từng nói với Tiêu Vân sao? Lúc đó, Triệu Vô Cực còn chưa biết Tiêu Vân mạnh đến thế nào, cảm thấy Tiêu Vân có chút thiên phú nên muốn thu phục về dưới trướng.

Bây giờ lại đảo ngược, Tiêu Vân lại muốn thu hắn về dưới trướng.

Đây đúng là sỉ nhục, bị người ta vả mặt quá đau.

Triệu Vô Cực giận đến đỏ bừng mặt, hai mắt đỏ ngầu nhìn Tiêu Vân quát: "Ngươi nằm mơ, xưa nay chỉ có Hoang Cổ Thánh Thể chết trận, chứ không có Hoang Cổ Thánh Thể quy phục, ngươi muốn giết thì cứ giết, còn mong ta quy phục ngươi thì đúng là vọng tưởng."

Tiêu Vân cười lạnh: "Đừng vội vàng quyết định, cẩn thận định luật "thật thơm"."

"Chết đi!" Triệu Vô Cực tức giận gầm lên một tiếng, hắn đốt cháy Hoang Cổ Thánh Huyết trong cơ thể, bùng nổ chiến lực đỉnh phong, hất văng chân của Tiêu Vân rồi tung một quyền đánh tới Tiêu Vân.

Tinh quang lóe lên trong mắt Tiêu Vân, lập tức tán thưởng: "Không hổ là Hoang Cổ Thánh Thể, đúng là chiến đấu thánh thể đứng đầu thiên hạ, ngươi càng biểu hiện tốt, ta lại càng tán thưởng ngươi, quy phục ta đi, đi theo ta chinh chiến chư thiên vạn giới, tương lai ngươi cũng có thể xưng bá một phương, tiếng thơm lưu danh sử sách, tại sao không làm?"

Nói xong, Tiêu Vân liền cùng Triệu Vô Cực đối cứng một quyền, lại một lần nữa đánh Triệu Vô Cực bay ra ngoài.

Dù cho Triệu Vô Cực khôi phục đỉnh phong, thì vẫn không phải đối thủ của Tiêu Vân.

"Khốn nạn!"

Nghe Tiêu Vân nói, Triệu Vô Cực giận dữ gầm lên, bởi vì những gì Tiêu Vân nói lúc này, trước kia đều là hắn từng nói với Tiêu Vân.

Việc bị đảo ngược vả mặt như thế khiến Triệu Vô Cực vô cùng uất ức.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play