"Ừm, thuốc sắp nguội rồi." Tông Khuyết nhắc nhở một tiếng, quay người rời đi.
Bóng dáng hắn biến mất, khóe môi Ngu Vân Duyệt mất đi nụ cười, ánh mắt trở nên tối tăm. Bên cửa sổ phát ra tiếng động, Ngu Vân Duyệt xuống giường, kéo rèm cửa mở cửa sổ, nhìn người đang treo trên tường nói: "Ngoài hình phạt ra, phế một cánh tay của Bàng Chinh, ba ngày sau gửi ít thuốc bổ qua, để dị năng giả chữa trị cho gã."
"Vâng." Người ẩn mình trong bóng đêm bỗng nhiên biến mất.
Ngu Vân Duyệt kéo rèm cửa lại, y không phải là trút giận cho Tông Khuyết, y chỉ không thích bất cứ ai trực tiếp chống đối mệnh lệnh của mình. Chuyện chưa làm xong, một số người vẫn cần phải răn đe thường xuyên.
Còn về Tông Khuyết... không cắm hoa được nữa, giữ một người bên cạnh để giải buồn, quả thực thú vị hơn chơi cờ rất nhiều.
Phòng ngủ và phòng nghiên cứu của Tông Khuyết đã được chuyển đến rất gần phòng hoa của Ngu Vân Duyệt trong vài giờ. Tuy nhiên, sáng sớm hôm sau khi Ngu Vân Duyệt thức dậy, y phát hiện một nửa số chậu hoa trong phòng hoa của mình đã biến mất.
Y nhìn Đỗ Tùng, Đỗ Tùng cúi đầu: "Phó thủ lĩnh, bác sĩ Tông nói những cây cỏ ngài trồng rất dễ kỵ với các loại thực vật khác, nên đã cho chuyển đi để làm thuốc rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT