Bữa tối được dọn đi, đêm càng khuya, hai người ôm nhau ngủ, Phụng Việt khẽ ngẩng đầu: "Trận chiến nước Ninh ngươi vẫn phải đi sao?"
"Quân Ninh dũng mãnh, Dương Thông đã không còn khỏe mạnh như trước." Tông Khuyết ôm eo y nói.
Một tướng khó cầu, trước đây Dương Thông là chủ soái nước Lâm, tuy không phải bách chiến bách thắng nhưng cũng là người dày dặn kinh nghiệm, nhưng chinh chiến sa trường vẫn phải xem sức khỏe của chủ soái, nếu cố gắng chống đỡ, chẳng khác nào bảo ông đi chịu chết.
Nước Lâm cũng có những tướng trẻ tuổi mới nổi, lần chinh chiến nước Thử này cũng có biểu hiện xuất sắc, nếu đối chiến với nước nhỏ thì không sao, nhưng đối chiến với nước Ninh thì một bước cũng không được đi sai, nếu không sẽ đẩy vạn ngàn tướng sĩ vào chỗ chết mà không đoái hoài. Nhiều người tạm thời chưa thể một mình đảm đương, chỉ có thể để chính hắn làm chủ, Dương Thông làm phó, để tránh kinh nghiệm của hắn không đủ, chiến lực thiếu hụt.
"Kẻ Ninh vương hận nhất trong đời, một là ta, hai là ngươi." Phụng Việt nói, "Chúng ta hủy hoại đại kế nhiều năm của hắn, lúc này hắn đã có chút nóng vội, phải phòng hắn chó cùng rứt giậu hoàn toàn không kiêng nể gì mà muốn lấy mạng ngươi."
"Ừm, yên tâm." Tông Khuyết khẽ vỗ lưng y nói.
"Sa trường không có mắt, sao ta có thể yên tâm." Phụng Việt khẽ thở dài, "Tuy Dương Thông có kinh nghiệm lão luyện nhưng lại thiên về thủ thành, tư duy trái ngược với ngươi, ta thật sự lo lắng."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT