Sáng hôm sau, khi ánh nắng còn đang len lỏi qua tán cây cổ thụ trong khuôn viên trường quý tộc, Hi Hoa lê bước vào lớp với dáng vẻ thiếu ngủ trầm trọng. Mái tóc xù tổ quạ phồng lên khắp nơi như vừa mới chui ra khỏi hang, khiến cậu trông không khác gì một con chuột hamster nhỏ vừa tỉnh dậy sau giấc đông miên.
Cố Cẩn Huyên là người đầu tiên phát hiện ra “hiện tượng lạ” này. Cô đang uống một ngụm nước, vừa thấy Hi Hoa bước vào liền suýt sặc, phải vội vàng quay đi ho khẽ.
Rồi lại nhìn Hi Hoa rồi không thể không trêu: “Ôi trời, Hi Hoa, tóc cậu thế này có phải là xu hướng mới không đấy?” Cô nháy mắt tinh nghịch, muốn làm Hi Hoa đỏ mặt.
Lục Vĩnh Hiền thì  khẽ mỉm cười, nhìn Hi Hoa một cách hiền hòa: “ Để tớ hỏi xem ai mang lược không? Chắc hôm qua cậu khó ngủ à?”
Thẩm Bác Dương, người lúc nào cũng điềm tĩnh, dù ít nói nhưng ánh mắt lại không thể che giấu sự chú ý. Cậu nhìn mái tóc lộn xộn của Hi Hoa rồi nhếch môi cười nhẹ. Cái cười này không đủ để phá vỡ sự trầm lặng của Bác Dương, nhưng cũng đủ làm cho Hi Hoa cảm thấy ngượng ngùng hơn bao giờ hết.
Hi Hoa vội vàng lấy tay che mặt, đỏ bừng cả mặt, cố gắng chống chế: “À… thật ra là do tớ… mải đọc truyện cả đêm ấy mà.” Cậu nói với vẻ bối rối, hi vọng sẽ qua được chuyện này.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play