Editor: Mộc
📌Truyện đăng tải duy nhất trên ứng dụng Tyt. Không reup dưới mọi hình thức.
---------------

Vào lúc Bạch Vu tỉnh lại, cậu lập tức cảm giác được đang có một bàn tay ấm áp đặt lên trán cậu, bàn tay ấy còn mang theo chút hương thơm nhàn nhạt.

Bạch Vu chậm rãi mở mắt, cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu.

Ngồi bên cạnh cậu là một thú nhân cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng và xa lạ.

Thú nhân cúi đầu liếc cậu một cải, rồi quay sang nói: “Không có gì nghiêm trọng, uống chút thuốc là được."

Bạch Vu nheo mắt lại.

Cậu biết người này là ai.

Tư tế của tộc điểu thú nhân, Nam Dao!

Mặc đứng dậy, nói: “Cần uống thuốc gì, để ta đi hái cho nó."

Nam Dao phẩy tay, đáp: “Ta đã nấu sẵn rồi, đợi một lát."

Mặc đứng yên tại chỗ, không nói gì thêm.

Nam Dao rời khỏi đó, đi sang một góc khác trong ổ. Một lúc sau, anh quay lại, tay cầm theo một chiếc chén và một bình gốm.

Bạch Vu còn chưa kịp mở miệng hỏi.

Nam Dao đặt cái chén xuống đất, mở nắp bình gốm ra. Một tiếng "xôn xao" vang lên, rồi hắn đổ vào chén một nửa chất lỏng đen như mực.

Một mùi tanh, cay, đắng lạ lùng nhanh chóng lan tỏa khắp nơi.

Bạch Vu vừa ngửi thấy liền muốn nôn.

Ngay khi Nam Dao cầm chén lên, Bạch Vu đã vừa ho khan vừa lăn bò ra cách đó hai mét: “Tôi ổn rồi, thật sự không cần uống thuốc đâu!"

Nam Dao nghiêng đầu nhìn sang Mặc.

Mặc nhấc chân bước tới, bật cười: “Đã lớn tướng rồi mà còn sợ uống thuốc à?"

“Thật sự không cần mà!" Bạch Vu nặn ra một nụ cười cứng ngắc, uốn mình né sang một bên, thân thủ linh hoạt như cá, luồn lách một phát đã tránh được Mặc, nói như chạy: “Con trưởng thành rồi, cơ thể của con, con tự biết mà! A phụ, tư tế đại nhân, con đi trước đây..."

Nói xong, cậu chẳng còn tâm trí nào mà lo lễ nghi, túm lấy lan can bên ngoài ổ, tung người lên định nhảy xuống dưới.

"Đẹp đấy!" Trong lòng Bạch Vu còn tự tán thưởng chính mình một câu. Hai chân vừa chạm lan can, cậu chuẩn bị bay đi.

Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay thô ráp bất ngờ chộp lấy cánh tay cậu.

Bạch Vu tròn mắt ngạc nhiên.

Chủ nhân của bàn tay kia phát lực, bắp tay hơi siết lại, nhẹ nhàng nhấc cả người cậu từ lan can kéo ngược trở về.

"Má..." Bạch Vu lẩm bẩm, mặt cau có.

Cậu phủi tay phủi chân, thấy mình không thoát được, quay đầu đối mặt với vị tư tế tuấn tú mà tức giận trợn mắt nhìn.

Nam Dao lặng lẽ đẩy chén thuốc đến trước mặt cậu.

Không cần nói cũng hiểu ý.

Bạch Vu và Nam Dao mắt to trừng mắt nhỏ một hồi, cuối cùng dưới ánh mắt thúc giục của Mặc, cậu đành bất đắc dĩ đưa tay ra nhận lấy chén thuốc, hé miệng ngừa đầu uống một hơi uống cạn nửa chén.

"Oẹ!"

Một vị đắng chát không thể diễn tả ngược từ cổ họng trào lên. Bạch Vu ôm bụng, cúi gập người định nôn ra.

Nam Dao nhanh như chớp nhét vào miệng cậu một thứ màu đen tuyền.

Một vị ngọt chua thơm ngát tràn khắp khoang miệng, cơn buồn nôn lập tức bị dập tắt.

Là mứt.

Bạch Vu khựng lại, nghiêng đầu nhìn vị tư tế vốn luôn lạnh nhạt kia.

Nam Dao quay đầu nói với Mặc: “Đem phần thuốc này về, sáng tối mỗi lần uống nửa chén."

“Cảm ơn tư tế đại nhân." Mặc đáp lời.

Nam Dao gật đầu nhẹ, ra hiệu họ có thể rời đi.

Bạch Vu vẫn còn ngậm viên mứt trong miệng, lẽo đẽo đi sau Mặc, yếu ớt cúi người nói lời cảm tạ với Nam Dao.

Hai cha con rời khỏi ở của Nam Dao, bắt đầu xuống núi.

Bạch Vu dùng lưỡi đẩy viên mứt sang một bên má, quay đầu nhìn lại ở của Nam Dao.

Ổ của Nam Dao so với ổ của họ lớn hơn nhiều, ba ổ nối liền với nhau, nhìn chẳng khác gì một căn suite đầy tinh xảo.

Trên mái vẫn là cỏ tranh, dựng bởi những cây cột như các ổ khác, nhưng không giống với những nơi hoang dã khác, ổ của Nam Dao trông chẳng khác gì một biệt thự được thiết kế đặc biệt.

Mặc bước bên cạnh, bật cười: “Mệt à? Ra khỏi tầm mắt tư tế là có thể bay rồi."

Bạch Vu sững người, lắc đầu: “Con không mệt."

Sau đó, cậu lại quay đầu nhìn thoáng về phía sau, ánh mắt đầy hứng thú: “A phụ, ổ của tư tế thật đẹp."

Mặc đáp: “Tư tế đại nhân vừa nhậm chức được một năm, cái ổ trước của lão tư tế ở ngay dưới kia, giờ đã dỡ bỏ rồi."

Vừa trò chuyện, hai cha con vừa đi đến một đoạn đường vòng của sườn núi.

Bên kia là một bục đá cao chuyên để cất cánh, phần lớn tộc nhân đến thăm tư tế đều khởi hành từ đây.

Khi đến bên bục cất cánh, Mặc đưa bình gốm trong tay cho Bạch Vu, chuẩn bị hóa thành thú hình để bay đi.

“Khoan đã, a phụ!" Bạch Vu nhận lấy bình gốm, ánh mắt bỗng nhiên dừng lại ở khu vực dưới chân núi

“Dưới kia là chỗ nào vậy?"

Phía dưới là một thung lũng xanh mướt, có một con suối nhỏ uốn lượn chảy qua. Khắp thung lũng đều phủ đầy hoa tím đỏ rực rỡ.

Trên sườn núi đối diện là một ngọn núi nhỏ, mặt đất bằng phẳng, đỉnh núi như một cái sân khấu, trên đó cũng nở rộ những đóa hoa màu tím.

Từ đây nhìn xuống, trời xanh mây trắng, rừng cây um tùm, nước chảy róc rách trông chẳng khác nào một nơi nghỉ dưỡng, đẹp đến nao lòng như trốn bồng lai tiên cảnh.

Mặc quay đầu, nhìn theo ánh mắt của con trai: "Hả?"

"Nơi đó kìa!” Bạch Vu phấn khích chỉ tay về phía ngọn núi nhỏ

“A phụ nhìn kìa, cái núi thấp thấp đó!"

Mặc liếc qua, gật gù: “Đó là chỗ ở của tư tế đời trước nữa. Lâu lắm rồi, ổ cũng sập gần hết, giờ chắc cũng thành đống cỏ vụn thôi."

Bạch Vu giọng bỗng cao lên, gần như lắp bắp: “Chỗ đó... hiện tại không có ai ở đúng không?"

"Sao thế?"

"Con muốn xây nhà ở đó!"

Mặc ngẩn người: “Nhưng vùng đó thuộc địa phận của tư tế đại nhân."

“Nhưng đó là ngọn núi bên cạnh mà!" Bạch Vu vội nói “Con tranh thủ lúc còn ở gần đây, đi hỏi tư tế đại nhân xem có được xây nhà ở đó không!"

Nói là làm, Bạch Vu xoay người bước nhanh lên núi.

Mặc chưa kịp ngăn, cậu đã vòng qua đoạn đường cong dẫn đến ổ của tư tế.

Mặc vội bước theo: "Vu, không được quấy rầy tư tế!"

“Con chỉ hỏi một câu thôi. A phụ đừng lo, chỗ đó cách tư tế rất xa, con sẽ cẩn thận, không làm phiền ai đâu!"

“Đợi đã, chuyện này về nhà rồi bản với á phụ con đã!"

Hai cha con dù tranh luận nhưng cũng nhỏ giọng xuống vì không muốn gây ồn.

Từ xa, một giọng nói vang lên từ trên núi: “Có chuyện gì vậy?"

Bạch Vu ngẩng đầu nhìn lên, bất ngờ thấy Nam Dao đã đứng ngoài ở từ bao giờ, ánh mắt lạnh lùng dõi theo họ.

Khí thế của Nam Dao mạnh mẽ đến mức Bạch Vu trong chớp mắt liền mất hết can đảm.

Cậu nuốt nước miếng, cùng Mặc cúi người chào: “Tư tế đại nhân..."

Nam Dao vẫn đứng đó, dường như đang chờ họ nói tiếp.

Bạch Vu do dự mãi, rồi cuối cùng lấy hết can đảm, gọi lớn: “Tư tế đại nhân, tôi muốn... muốn xây nhà ở ngọn núi thấp bên cạnh kia..."

Càng nói, giọng cậu càng nhỏ, thậm chí không dám ngẩng mặt lên.

Cậu đang định từ bỏ thì bất ngờ Nam Dao đáp một câu ngắn gọn: “Tùy cậu."

Hắn... đồng ý rồi?!

Bạch Vu kinh ngạc tột độ: “Cám ơn tư tế đại nhân!"

Nam Dao nhẹ gật đầu, xoay người quay lại ổ.

Hai cha con đứng yên nhìn theo bóng dáng ấy.

Bạch Vu nhỏ giọng nói như không tin được: “A phụ, ngài cũng nghe thấy rồi đúng không? Tư tế đại nhân đã đồng ý rồi!"

Mặc hơi chau mày: “Xây ổ không phải chuyện nhỏ."

“Con biết, con sẽ làm từ từ."

Mặc định nói thêm điều gì đó, nhưng rồi lại thôi: “Sau này nếu con có thú nhân rồi thật sự muốn xây ố, lúc đó con sẽ biết phiền phức như thế nào."

“Con không cần thú nhân! Con tự làm được!"

Mặc lắc đầu, không nói gì thêm.

Tâm trạng Bạch Vu đang rất vui vẻ, sau khi về nhà liền thông báo tin mừng với cả nhà.

Ngạn và Xuyên nghe xong thì sắc mặt đều có chút kỳ lạ.

Ngạn hỏi: “Sao đột nhiên ngươi lại muốn ra tận nơi xa như thể để xây ổ? Ở đó cách xa tộc nhân quá, muốn tìm người chơi còn khó nữa là."

“Nhưng chỗ đó vừa yên tĩnh vừa đẹp, đất lại rộng, không dễ tìm được chỗ nào tốt như vậy để xây nhà đâu."

Xuyên lại hỏi: “Tư tế đại nhân thật sự đồng ý à?"

“Thật mà! A phụ cũng nghe thấy!” Bạch Vu quay sang xác nhận

“Có phải không, a phụ?"

Mặc đáp: “Tư tế đại nhân vốn không hay để ý chuyện vặt."

Ngạn lắc đầu: “Ngài ấy vốn không thích người khác đến gần. Vu, ngươi thật sự không nghĩ lại sao? Ở gần nhà mà xây ở cũng tốt, sau này nếu có con cái, mọi người còn có thể giúp ngươi trông nom."

Bạch Vu nói dứt khoát: “Em sẽ không có con!"

Mọi người trong nhà đều không ủng hộ.

Bạch Vu biết muốn thay đổi định kiến của họ không dễ, nên cũng không tranh luận thêm. Từ hôm đó, mỗi ngày cậu đều đến ngọn núi nhỏ kia, mang theo dây leo và đá để đo đạc.

Cậu đang tính toán xem có thể xây bao nhiêu phòng, cần bao nhiêu nguyên liệu.

Bạch Vu từ đó càng thêm chăm chỉ, mỗi ngày đi sớm về trễ, tinh thần còn tốt hơn cả lúc chưa bệnh.

Dù chưa từng gặp lại tư tế, nhưng mỗi ngày đều thấy tộc nhân mang lễ vật đến, bay đến chân núi rồi từ từ đi bộ lên, điều đó khiến cậu an tâm phần nào về sự an toàn nơi đây.

Ngạn theo cậu vài ngày rồi cũng bỏ cuộc, thấy cậu nhất quyết xây cái “ổ kỳ quặc" kia, cũng thấy nhàm chán không muốn bám theo nữa.

Dù sao tư tế cũng ở ngay bên trên, không có gì nguy hiểm.

Bạch Vu lại càng thấy tự do.

Cậu dùng dao đá chặt vài bỏ gỗ nhỏ, đánh dấu cọc trên đỉnh núi, xác định vị trí phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, kho và nhà vệ sinh.

Xác định xong, cậu đo bằng dây leo để tính toán số vật liệu cần chuẩn bị.

Hôm đó chạng vạng, Bạch Vũ cõng nửa sọt rau dại và dây leo về nhà, còn chưa bước vào ổ thì đã thấy vài thủ nhân cao lớn đang đứng trước nhà mình, trò chuyện với a phụ cậu.

Vừa đến gần, cậu nhận ra người đứng đầu là Nhai – tộc trường trẻ tuổi của tộc.

Bạch Vu nhìn thêm vài lần, cũng không nghĩ gì nhiều.

"Vu!" Xuyên vẫy tay gọi cậu lại gần đống lửa.

Bạch Vu còn tưởng á phụ lo mình làm phiền tư tế nên định chạy qua giải thích.

Không ngờ Nhai lại quay đầu, nhìn thẳng vào cậu nói: “Vu, ngươi về rồi à? Chúng ta đang nói chuyện về việc ngươi xây ổ."

"Dạ?" Bạch Vũ ngừng bước, nhìn khuôn mặt nghiêm nghị của tộc trưởng, lòng chợt cảm thấy bất an “Tộc trưởng, chuyện xây nhà ở đó có vấn đề gì sao?"

“Ngươi là một á thú nhân, sao lại có thể tự xảy ổ? Còn xây ngay dưới chân núi tư tế?"

Bạch Vu cau mày: "Á thú nhân thì sao không thể xây ổ? Hơn nữa tư tế đại nhân đã đồng ý rồi."

“Tư tế đại nhân hiền hòa, không phản đối, nhưng chính vì thế chúng ta càng phải tự biết giữ lễ, không làm phiền đến ngài ấy."

“Chỗ tôi định xây và ổ của tư tế đâu có cùng núi. Từ đó đi bộ sang bên kia cũng mất một đoạn, sao có thể làm phiền đến tư tế được?"

Nhai nhìn chằm chằm vào hắn: "Nói vậy là ngươi không muốn nghe lời khuyên bảo của tộc?"

Câu nói ấy khiến không khí xung quanh chùng xuống.

Mặc xen vào: “Vu vừa mới khỏi bệnh, chưa rõ quy củ trong tộc. Lát nữa ta sẽ nói rõ với nó."

Nụ cười trên mặt Bạch Vu hoàn toàn biến mất. Cậu đặt sọt rau xuống đất, phát ra tiếng "phịch" lớn, giọng trầm xuống: “Con đã tìm khắp quanh đây rồi, không có chỗ nào thích hợp hơn để xây ổ. Hơn nữa, trong tộc không hề cấm xây ở đó, tư tế đại nhân cũng đã đồng ý, con sẽ không đổi chỗ."

“Vu!" Mặc cau mày, ra hiệu báo cậu im lặng.

Nhai lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nhất quyết xây ổ ở đó, vậy từ nay đừng tham gia thu thập cùng tộc nhân, cũng không được khai thác tài nguyên cùng họ."

---------
Mộc: Nếu đọc truyện có thấy lỗi chính tả hoặc câu từ chưa được hợp lý thì hãy cmt cho mình biết với nhé. Cảm ơn mọi người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play