Phương Du lăn qua lộn lại trên giường, mãi vẫn không ngủ được. Thân thể nam nhân vốn mang nhiệt, hắn nằm trong chăn chẳng thấy lạnh là bao, chỉ là giường lớn buông rèm, lại trống trải vô cùng.
Hắn dường như đã lâu lắm rồi không ngủ một mình như thế. Trước kia hơn hai mươi năm quen cảnh đơn độc, vậy mà chỉ qua hai ba năm, thói quen ấy đã thay đổi đến triệt để.
Bên ngoài gió lạnh cắt da cắt thịt, thổi cành cây đong đưa xào xạc, ngay cả mái ngói trên nóc nhà cũng bị hất tung phát ra âm thanh, ồn ào đến mức hắn không tài nào phân biệt được cả tiếng mõ canh trên đường.
Không rõ canh mấy giờ, hắn bỗng ngồi bật dậy. Tiểu tôi tớ trực đêm ngoài màn giường giật nảy mình, vội vàng bò dậy khỏi chiếu:
“Chủ quân muốn đi giải hay là khát nước ạ?”
Phương Du không trả lời, chỉ vén chăn, xỏ chân vào giày rồi sải bước ra khỏi phòng. Tiểu tôi tớ vốn ít khi được phân việc canh gác, thấy chủ quân chẳng nói chẳng rằng đã mở cửa bước đi, luống cuống tay chân lấy áo khoác trên giá áo đuổi theo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT