Lời bàn tán xôn xao không ngớt, tuy không nghe rõ người ta đang nói gì, nhưng chỉ cần nhìn ánh mắt khác thường quét tới từ trước ra sau là biết. Huống chi những kẻ ấy nói chuyện cũng chẳng hề nhỏ tiếng.
Kiều Hạc Chi liếc mắt nhìn sang, thấy mấy vị phu nhân dùng quạt che mặt, nghiêng đầu nói chuyện với bạn đồng hành, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người bọn họ, dường như còn đang đoán khẩu hình miệng.
Cậu có chút khó hiểu. Chuyện đánh cầu, cưỡi ngựa, săn bắn v.v..., đều là kiểu hoạt động tụ hội giới quý tộc thường hay tổ chức. Nhà họ tuy không phải dòng dõi quyền quý, nhưng khi ở Vân Thành cũng từng tham gia không ít buổi tiệc kiểu đó, có cả những nhà quyền thế mời dự. Phương Du dù không phải nhân vật lẫy lừng gì, nhưng cũng đâu đến mức thiếu hiểu biết như đám người kia nói.
Cậu hơi nghiêng mắt, thấy Phương Du đang thất thần nhìn những dải lụa giăng đèn kết hoa trước phủ Dư gia, không biết trong lòng đang nghĩ gì, cũng không rõ có phải vì những lời đồn kia mà tâm trạng không vui hay không. Nhưng ở nơi đông người thế này, hai người cũng không tiện quá mức thân mật, Kiều Hạc Chi định mở miệng an ủi vài câu, thì chủ nhà đã tiến lên đón tiếp.
Dư gia không có thói quen xướng danh và công bố quà mừng, chỉ âm thầm ghi lại trên sổ, viết rõ tên người dự tiệc, quà được người hầu đưa thẳng vào trong, danh sách thì lưu cho người ghi chép làm thống kê sau.
Giờ này Dư Lệ Phong đã đi rước dâu, chỉ còn Dư phụ và Dư mẫu đứng ngoài tiếp khách. Vừa thấy Kiều Hạc Chi, sắc mặt hai vị trưởng bối khẽ thay đổi.
“Chúc mừng bá phụ, bá mẫu.” Kiều Hạc Chi cung kính hành lễ, nói vài lời chúc mừng. Dư mẫu thấy Phương Du đứng bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm, ngầm hiểu mà không nhắc lại chuyện cũ, mời hai người vào trong.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT