Phòng hội chuẩn – Bệnh viện Mộc Hoa

Ánh đèn vàng nhạt phủ xuống căn phòng nhỏ nơi ba bác sĩ cùng lúc ngồi quanh bàn làm việc. Một loạt hồ sơ dày cộm được xếp ngay ngắn, trên cùng là bệnh án của bệnh nhân Mai Nhã Phong, tuổi: 17.

Mai Hạ Vũ đứng dựa nhẹ vào mép bàn, hai tay đan chặt. Anh nhìn thẳng vào bác sĩ chính – người đàn ông đứng tuổi với gương mặt nhăn lại vì lo âu. Trong lòng anh như đang có cơn bão thổi qua, từng cơn gió lạnh khiến ngực anh tức nghẹn.

“Cậu Mai Nhã Phong… đang trong trạng thái rối loạn tâm thần cấp tính hậu chấn thương nặng,” bác sĩ cất tiếng sau một hồi trầm mặc. “Chúng tôi nhận thấy em ấy có dấu hiệu rối loạn phân ly — cụ thể là mất trí nhớ chọn lọc.”

“Chọn lọc…?” – Hạ Vũ khẽ lặp lại.

“Vâng. Có thể hiểu là não bộ của cậu ấy tự động xóa hoặc chặn ký ức . Nhưng lại giữ lại một phần ký ức gắn liền với cảm xúc mạnh nhất – trong trường hợp này là người tên Dạ Minh Quý.”

Một bác sĩ khác đẩy nhẹ tấm phim chụp não MRI về phía anh. Trên màn hình, một vùng sáng mờ ở thùy thái dương trái hiện ra rõ rệt.

“Chúng tôi nghĩ rằng ký ức của em ấy về cậu học sinh kia đã được giữ lại để bảo vệ tâm trí em ấy khỏi sụp đổ hoàn toàn. Nhưng do tình trạng tâm lý chưa ổn định, mỗi lần có kích thích mạnh – ví dụ như bị nhắc đến cái chết của em Dạ Minh Quý – em ấy sẽ phản ứng như vừa rồi: hoảng loạn, ảo giác, bạo lực.”

Mai Hạ Vũ siết chặt hồ sơ trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

“Có cách nào để chữa không?” – Giọng anh khàn đi.

Bác sĩ trưởng nhìn anh, ánh mắt đầy ái ngại.

“Trước mắt cần đưa cậu ấy vào khu điều trị chuyên biệt – nơi có thể kiểm soát cảm xúc và giảm bớt các kích thích tiêu cực. Chúng tôi sẽ áp dụng liệu pháp kết hợp giữa thuốc ổn định thần kinh, thôi miên phục hồi ký ức và liệu pháp trò chuyện.” Ông ngừng lại, giọng hạ thấp. “Nhưng phục hồi hoàn toàn là điều không ai dám chắc. Vì vết thương ở tâm lý cậu ấy… quá sâu.”


Phòng chuyển viện – Chiều cùng ngày

Mai Nhã Phong được đưa ra khỏi phòng bệnh bằng xe đẩy, thân thể cậu quấn trong lớp chăn trắng mỏng. Đôi mắt xanh pastel dõi ra cửa sổ, lặng thinh như một vũng nước tĩnh lặng trước cơn bão. Hàng lông mi vẫn ẩm ướt. Gương mặt cậu bình tĩnh đến kỳ lạ – kỳ lạ đến mức khiến người đối diện không khỏi lạnh sống lưng.

Mai Hạ Vũ đi sát bên, tay nắm lấy thanh đẩy. Dù tim anh quặn thắt nhưng nét mặt vẫn cố giữ bình tĩnh. Bác sĩ tâm lý đã dặn: Đừng để cậu ấy biết mình đang bị đưa đi điều trị – bởi điều đó có thể khiến trạng thái phân ly càng lún sâu hơn.

“Phong,” – anh gọi khẽ, tay siết nhẹ đầu vai em trai. “Tụi anh chỉ chuyển em đến phòng khác để tiện chăm sóc thôi.”

Mai Nhã Phong không đáp. Đôi mắt cậu vẫn dán chặt vào khoảng trời xám ngoài kia, lẩm nhẩm.

“…Quý nói sẽ đưa em đi ngắm biển… vào giữa tháng 6 này…”

Gió  len qua khe cửa, thổi rối mái tóc đen đã được lau khô và chải gọn. Hàng y tá đi sau không ai lên tiếng. Không khí đông cứng như băng.

Cửa thang máy mở ra. Một tấm biển gắn trên tường — Khu điều trị tâm lý đặc biệt — lặng lẽ phản chiếu ánh đèn huỳnh quang trắng toát.

Mai Nhã Phong khẽ ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng như nhìn xuyên mọi vật thể.

“…Em sắp được gặp anh ấy rồi, đúng không…?”

Mai Hạ Vũ suýt bật khóc, nhưng chỉ nhẹ gật đầu.

“Ừ. Em sẽ sớm gặp lại em ấy thôi. Anh hứa.”

Cánh cửa khép lại phía sau họ, ngăn cách thế giới bên ngoài bằng một tiếng cạch rất khẽ — như một dấu chấm lặng thầm trong bản nhạc bị xé đôi.


Đêm tại Bệnh Viện Mộc Hoa.

Cậu ngồi trên chiếc giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời bị mây đen nuốt trọn, chỉ còn lại ánh sáng từ ánh trăng chiếu vào. Gió luồn qua khe cửa sổ thổi bay vài sợi tóc trên trán cậu.

Ánh mắt xanh nhìn vào khoảng không vô định.

Và rồi như cảm nhận được gì đó, quay phắt đầu ra phía sau.

Một bóng người đứng trong bóng tối, mái tóc tím đen cùng đôi mắt vàng kim sáng lên trong bóng tối đang nhìn cậu, không hề chớp.

Dạ Minh Quý.

                        -Hết Chương-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play