Lúc đầu tôi định từ chối, nhưng gần đây khu vực quanh trường đang thi công, buổi tối quả thực không an toàn lắm.
"Vậy… vậy cảm ơn cậu nhé."
Tôi cố tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể.
Chưa bao giờ tôi thấy đoạn đường này dài đến vậy. Khi đi cạnh nhau, tôi thậm chí còn lo cậu ấy sẽ nghe thấy nhịp tim hỗn loạn của mình.
Nhưng đến dưới ký túc xá, tôi lại cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
Tôi nói lời cảm ơn lần nữa, đồng thời định nhắc cậu ấy đừng quên mang theo cuốn phác họa lần sau:
"Cái đó…"
"Này cô bé, đừng đứng đó nói chuyện với bạn trai nữa, dự báo sắp có mưa rồi! Mau vào đi!"
Bác quản lý ký túc xá thò đầu ra nhắc nhở.
Tôi hóa đá ngay tại chỗ.
Bác ơi! Bình thường có bao nhiêu đôi đứng trước ký túc xá ân ái bác cũng không thèm quản, sao đến con chỉ nói thêm một câu mà bác lại ra tay mạnh như vậy?
Tôi lắp bắp định giải thích: "Bác ơi, cậu ấy không phải…"
Kỷ Ngôn Thành đột nhiên bật cười khẽ.
Tôi cứng đờ người, những lời định nói đều nghẹn lại.
Cậu ấy chậm rãi nói: "Bạn học Tiết, cậu chột dạ cái gì vậy?"
……
A a a a a!
"Ai chột dạ? Tôi không hề chột dạ!"
Tôi đau khổ đặt bảng vẽ xuống.
"Bằng chứng mình thầm mến cậu ấy đã bày ngay trước mắt cậu ấy rồi, là mình quang minh chính đại!"
Từ Ninh giơ ngón cái: "Vậy mình giúp cậu gọi điện cho Kỷ học trưởng, bảo cậu ấy trả lại cuốn phác họa ngay nhé?"
Tôi thở dài đầy thâm sâu: "Đồng chí Từ Ninh, cậu làm vậy là quá nóng vội rồi, làm việc phải thuận theo tự nhiên."
Sau đó tôi báo cáo tiến độ: "Nhìn đi, chiến thắng sắp nằm trong tay!"
Từ Ninh nhìn tôi với vẻ bất lực: "Bà còn chưa được nhìn thấy cuốn phác họa lần nào, thế này phải đợi đến năm nào tháng nào mới lấy lại được?"
Tôi vốn là người lạc quan.
Dù sao Kỷ Ngôn Thành cũng đã đồng ý mang cuốn phác họa đến lần sau, đến lúc đó chẳng phải chỉ cần chìa tay ra là lấy lại được sao?
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Khó khăn lắm mới đợi được đến lần gặp thứ hai, tôi đặc biệt kéo theo Từ Ninh đi cùng, để cô ấy hỗ trợ, tìm cơ hội lấy lại cuốn phác họa.
Kết quả, vừa đến nơi thì đúng lúc có bạn học của Kỷ Ngôn Thành tới mượn vở ghi chép.
Thế là tôi cứ thế mở to mắt nhìn cuốn phác họa cũng vô tình bị mang ra ngoài theo.
Người bạn đó vừa kịp cầm lên thì chợt nhìn thấy trang cuối cùng.
"Ơ? Ngôn Thành, đây chẳng phải là cuốn phác họa của người thầm mến cậu…"
Câu nói còn chưa dứt, Kỷ Ngôn Thành đã nhanh chóng thu cuốn phác họa về.
Nhưng người bạn kia rõ ràng rất có hứng thú: "Không thể nào, đến giờ vẫn chưa có ai đến nhận à? Tôi vừa thấy hình như trên đó có ghi một chữ C…"
Cậu ta đột nhiên nhìn về phía tôi, ánh mắt đầy suy tư: "Ê, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu tên là… Tiết Tranh Tranh?"
Tim tôi giật thót.
Tranh Tranh*.
C.
*橙 – Chéng: Tranh*
Chữ cái duy nhất tôi để lại trên cuốn phác họa đó, ánh mắt Kỷ Ngôn Thành cũng chậm rãi dừng lại trên người tôi.