Cát vàng đầy trời, thỉnh thoảng lại có một cơn gió quái dị thổi đến, cuốn theo cát bụi vốn đã dày đặc đến từng ngóc ngách trên bản đồ.
Lúc này, đứng trên cao không chỉ có nghĩa là nhìn xa trông rộng mà bản thân còn phải hứng nhiều cát hơn.
"Phì! Phì phì!" Điền Điềm tức giận nhổ cát xuống sàn gỗ của tháp canh, cô ấy chả buồn để ý đến chuyện hình tượng của bản thân có bị hành động đó ảnh hưởng hay không, dù sao bên cạnh cô ấy cũng chỉ có mỗi Tang Tử Thạch, chẳng sợ cậu ta đi kể lể lung tung.
Tang Tử Thạch không động đến máy chơi game nữa, lúc này mà còn giữ tâm thế "nước đến chân mới nhảy" thì chẳng khác nào tự sát, lỡ đâu đang lúc ngàn cân treo sợi tóc mà bị cắt ngang, cậu ta sẽ phải gánh chịu trạng thái suy yếu, rất không đáng.
Cậu thiếu niên dựa vào vách đá phía sau tháp canh, trông rõ là chán nản, cậu ta không quen với cuộc sống không có game, cũng không biết cảm giác bồn chồn lo lắng này là do sợ hãi cái chết hay là do nghiện game quá.
Nhìn cô bạn cùng bàn của mình, Tang Tử Thạch cười khẩy: "Cậu có biết vì sao cậu bị hốc một mồm cát còn tôi thì chẳng vấn đề không?"
Điền Điềm súc miệng sạch sẽ, ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Vì sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT