Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đứng bật dậy, hai người đứng dựa lưng vào nhau, mỗi người quan sát một nửa khán đài. Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện ra rằng dường như mấy NPC bóng mờ không hề nhúc nhích, ngay cả khi người bên cạnh bị cuốn đi, chúng vẫn ngồi yên vị trí, tiếp tục hò reo cổ vũ, chỉ có những người chơi như bọn họ là hoảng hốt đứng dậy.
Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt nhìn tình hình xung quanh, thấp giọng nói với Khương Yển: "Tôi thấy có gì đó không ổn, anh xem những NPC đó đi, những tên bị sét đánh trúng thì lập tức cháy thành tro, tan biến vào không gian, còn mấy kẻ bị lốc xoáy cuốn đi thì bị xé nát rồi biến mất. Nếu đã vậy, tại sao chúng không bỏ đi?"
Khương Yển nghiêng đầu sang phía sau: "Chắc là do quy tắc đã đề ra?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không nghĩ thế, nếu đúng như anh nói thì phản ứng của chúng không nên cuồng nhiệt tới vậy, phải là sợ hãi không yên mới đúng."
"Vậy cô nghĩ là gì?" Khương Yển vừa nói chuyện với Mạc Tiểu Nghiêu vừa không quên quan sát tình hình trên sân khấu, chẳng mấy chốc đã tìm thấy vài người chơi đang luống cuống né tránh những cơn lốc xoáy trong đám đông NPC.
"Có lẽ là giải thoát?"
Mạc Tiểu Nghiêu cũng không chắc chắn lắm về điều này, những NPC bóng mờ đều không có mặt, cô không thể nào đưa ra suy đoán từ biểu cảm của chúng được. Song đôi khi ngôn ngữ cơ thể cũng đủ nói lên nhiều điều, ví dụ như khi một cơn lốc xoáy nhỏ ập đến trước mặt, phản ứng của tất cả NPC đều là cố gắng nhích bản thân lại càng gần nó càng tốt trong phạm vi chỗ ngồi của mình, chứ không phải hoảng sợ đứng bật dậy né tránh như những người chơi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT