Tôi quay đầu nhìn Bùi Chi, người đã khóc đến mức nước mắt đầm đìa, trong mắt tôi thoáng hiện một chút chá n gh ét.
Cô ta và Tuỳ Hoài đều là cùng một loại người.
Họ không đáng được đồng cảm.
Trong mấy ngày Tết, tôi về nhà một chuyến. Bố mẹ thấy tôi về một mình cũng chẳng nói gì, chỉ vui vẻ hỏi thăm dạo này ts cuộc sống của tôi thế nào.
Tôi nói mọi thứ đều ổn, tôi đã chuyển nhà, ở gần công ty hơn. Thông báo của công ty cũng đã có, khoảng nửa năm nữa là tôi có thể thăng chức và điều chuyển lên trụ sở chính.
Cũng chính lúc này, tôi chợt nhận ra, hoá ra tôi và Tuỳ Hoài ở cùng một khu chỉ vì gần chỗ làm của anh ta. Mà tôi rõ ràng đã có thể được điều chuyển từ lâu, nhưng vì không muốn xa anh ta mà ngấm ngầm từ chối mấy lần.
Là tôi luôn nhường nhịn anh ta, là tôi luôn phụ bạc chính mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT