Liên tục vài ngày ăn được cá tươi ngon, cả người Du Hành đều đủ tinh thần… mẹ Trương đau lòng anh, mỗi ngày đều thay đổi cách nấu làm cho anh ăn, gì mà cá kho, cá hấp, cá chua cay, cá rán… Khiến những người khác thèm muốn chết.
Dinh dưỡng sung túc như vậy mang đến hiệu quả rất rõ ràng, trạng thái thân thể của anh và mẹ Trương vẫn luôn rất tốt. Nói thật, hai người bọn họ đã rất lâu không sinh bệnh rồi, thân thể vô cùng khỏe mạnh, có thể ăn có thể ngủ, ngay cả bệnh vặt đều không có.
Bây giờ không có không gian trồng rau, hai người có thể sắp xếp thời gian trống càng nhiều, cộng thêm bọn họ không thiếu tiền, không cần xông xáo cực khổ đi tìm việc làm trong thời kỳ sức cạnh tranh siêu cấp lớn mạnh này, dưới tình huống cơm áo không lo, thời gian trôi qua còn xịn sò hơn đại đa số người khác.
Hơn nữa, từ sau khi nhân dân cả nước dời toàn bộ đến núi Tiền Thụy ở phía Tây bên cạnh, vô số công ty xí nghiệp phá sản đóng cửa, tuy nói có người còn nghĩ đến Đông Sơn tái khởi, nhưng nơi ở lại bị co đầu rút cổ dồn ép chật chội, ngay cả nhà cũng không thể thi triển, chứ đừng nói chi mở nhà máy văn phòng riêng gì đó.
Cộng thêm sau này vấn đề ăn, mặc, ở đi lại đều phân phối thống nhất, bị quốc gia tiếp quản, lại đánh chết một đám người làm ăn. Tóm lại, nền kinh tế bây giờ đã sụp đổ toàn diện, quần thể dân cư trong thành phố mới Hà Hương, nơi có thể cung cấp việc làm cũng chỉ có nông trường và trại nuôi dưỡng rồi. Nhà máy thuốc? Đâu không phải nơi người bình thường có tư cách vào.
Sinh hoạt đơn điệu lại nhốt kín, không ít người bị nhốt trong nhà không có việc gì làm, ăn lấy tiền gửi ngân hàng nhìn không thấy hy vọng tương lai gì nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play