Thấy những người khác đều đang nhìn mình, Du Hành vẫy tay: "Tôi thật sự không biết, chẳng lẽ các người biết con thú cắn mình là loài gì?"
"Vậy cũng được, dù sao tôi cũng không biết con cắn mình là loài gì. Cậu nói xem cũng thật kỳ lạ, tại sao những động vật này lại hung dữ như thế? Loài người đã sinh sôi nảy nở nhiều năm nay, nhiều lần từ trong tai ương giữ lại được nòi giống, gien đã rất mạnh rồi? Kết quả! Vẫn không thể so sánh với những con súc sinh kia!"
Trương Trăn thở dài, cắn một miếng thịt vừa nhai vừa nói: "Chúng ta là những người còn sống sót đến giờ đã may mắn lắm rồi, có những người không chịu đựng được, đều chết." Cuối cùng nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: "Gien của chúng ta vẫn mạnh hơn tiêu chuẩn một chút."
Cơm nước xong xuôi, Du Hành dò xét khu vực gần đó, đang đào rễ cỏ, Thôi Nam tới ngồi xổm xuống cùng đào với cậu.
"Cậu nói chúng ta phải đi bao lâu nữa?"
"Không biết."
Thôi Nam thở dài: "Thời tiết càng ngày càng nóng, cậu xem những cái cây này ——" Anh lấy dao không nhẹ không nặng đâm một nhát, thân dao cắm vào thân cây, hơi lật một đoạn vỏ cây lên, bên trong đã không còn một tia nước nào: "Đều mất hết nước."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play