Đổi xưng hô của Tưởng Uẩn từ anh ta -> hắn 

-------

Dưới ánh mắt đầy mê hoặc của Tưởng Uẩn, Hứa Hoa cảm thấy như mình không mặc gì, bị thiêu đốt bởi ánh nhìn ấy.

Đôi mắt màu vàng nhạt nhìn thẳng vào cậu, đầy tính xâm lược.

Dù cho Hứa Hoa là một kẻ độc thân 24 năm, vô dục vô cầu, cậu cũng không thể chống lại được sự hoang dã trong đôi mắt ấy.

Vì vậy, Hứa Hoa vội vàng rời mắt khỏi Tưởng Uẩn, trong khoảnh khắc như thể đã mặc được quần áo vào.

Thật là quá sức.

Thảo nào học viện lại có lời đồn rằng: Không ai có thể nhìn vào mắt Tưởng Uẩn quá ba giây mà không yêu hắn.

Hứa Hoa âm thầm thừa nhận, lời đồn này là thật. Bị hắn nhìn chăm chú, không còn gì để che giấu.

Sẽ khiến người ta ảo tưởng rằng trong mắt hắn chỉ có mình mình.

Hứa Hoa ra vẻ bình thản, hỏi Tưởng Uẩn: "Nếu học trưởng đã biết Paul có vấn đề, vậy sao không vạch trần hắn trước mặt mọi người?"

Tưởng Uẩn chưa từng ở chung với ai như vậy, cũng chưa từng cẩn thận lắng nghe giọng nói của cậu, càng chưa từng quan sát kỹ khuôn mặt này.

Hắn chỉ biết đám nam sinh hư hỏng cầm đầu là Hoắc Tư đặt biệt danh cho cậu là "ẻo lả".

Nhìn kỹ mới phát hiện, cậu chàng này lớn lên thật sự còn xinh đẹp hơn cả con gái, ngũ quan tinh tế đến hoàn hảo.

Đặc biệt là đôi mắt kia, quá mức lộng lẫy.

Tuy rằng lớn lên rất xinh đẹp, nhưng biệt danh mà Hoắc Tư đặt cho Tự Họa thật sự không đúng chút nào.

Một chàng trai đang ở độ tuổi nhạy cảm, lòng tự trọng sẽ bị tổn thương.

Bất quá từ sau sự kiện ở lâu đài cổ, Hoắc Tư dường như có cảm giác khác với Tự Họa, thậm chí còn tiết lộ rằng muốn theo đuổi cậu.

Tưởng Uẩn cho rằng Hoắc Tư chỉ nói vậy thôi, nhưng xem tình hình trước mắt, dường như không chỉ là nói…

Thấy Tự Họa tránh né ánh mắt mình, Tưởng Uẩn khẽ nhếch môi, rồi hỏi: "Vậy còn cậu?"

Hứa Hoa nhíu mày: "Học trưởng, tôi phát hiện anh rất thích hỏi ngược lại tôi đấy."

Tưởng Uẩn không trả lời, chỉ hỏi: "Đêm hôm đó, là cậu cứu Hoắc Tư bọn họ?"

Hứa Hoa không phủ nhận, dù sao thì đúng là cậu đã vô tình cứu được bọn họ.

Sau khi Paul xảy ra chuyện, Hứa Hoa lo lắng những người này có thể sẽ lần lượt chết một cách oan uổng.

Paul ở trong số họ, điều này thật kỳ lạ.

Vì vậy, Hứa Hoa quyết định đêm nay sẽ chú ý nhiều hơn.

Thấy Hứa Hoa im lặng, không khí lại trở nên gượng gạo.

Tưởng Uẩn cũng không phải là người nói nhiều.

Hứa Hoa có chút mệt mỏi, đứng dậy đi vào phòng tắm rửa mặt.

Phòng tắm kính trong suốt, cậu làm gì bên trong Tưởng Uẩn đều có thể thấy rõ, thậm chí đến cả rèm che cũng không có.

Hứa Hoa từ bỏ ý định tắm rửa, quyết định rửa mặt ở bồn rửa tay, tiện thể gội đầu luôn là được.

Bên ngoài khách sạn rất yên tĩnh, thậm chí không có tiếng xe chạy trên đường.

Ánh sáng cũng rất tối tăm. Hứa Hoa nghĩ, trong phòng còn có Tưởng Uẩn, dù sao cũng là một NPC người thật việc thật, nên cậu không có gì phải sợ.

Mở vòi nước, vốc một vốc nước xoa lên mặt.

Ban đầu không cảm thấy có gì khác thường, cậu lặp lại động tác đó một lần nữa.

Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu ngửi thấy một mùi tanh nồng. Hứa Hoa còn mở to mắt cố ngửi ngửi.

Đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu đã bị người trong gương dọa cho hết hồn!

Chỉ thấy chàng trai trong gương mặt đầy máu, đến ngũ quan cũng mờ mịt không rõ.

Hứa Hoa bị dọa lùi lại mấy bước, lúc này mới phát hiện nước trong bồn rửa tay đã nhuộm một màu đỏ tươi.

Thứ chảy ra từ vòi nước cũng là chất lỏng màu đỏ.

Hứa Hoa: "..."

Cảnh tượng này quá kinh dị. Hứa Hoa nghĩ mình bị ảo giác, lắc lắc đầu, nhưng tình hình trước mắt vẫn không thay đổi.

Cuối cùng cậu quay đầu nhìn về phía Tưởng Uẩn: "Học trưởng..."

Tưởng Uẩn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cho rằng anh muốn đi tắm.

Nghe thấy giọng nói run rẩy của Hứa Hoa, hắn mới khẽ quay đầu lại.

Chỉ một cái quay đầu này, ngay cả Tưởng Uẩn cũng phải sững người.

Máu vẫn còn trên mặt Hứa Hoa, cả bồn rửa tay và vòi nước cũng vậy.

Tắt vòi nước, Tưởng Uẩn lạnh lùng lên tiếng: "Máu người."

Nói xong câu này, hắn định đi, nhưng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, ra hiệu cho Hứa Hoa: "Đi theo tôi lên sân thượng."

Vẻ mặt xinh đẹp của Hứa Hoa vẫn còn vương vài vết máu. Cậu ném chiếc khăn giấy lau mặt vào thùng rác, đuổi theo Tưởng Uẩn.

Dù bên ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng bên trong cậu đã sụp đổ từ lúc nào.

Cậu cứ tưởng mình đã không còn sợ gì nữa.

Hai người đi thang máy lên sân thượng, không đánh thức những người khác.

Gió lạnh trên sân thượng thổi thấu qua lớp quần áo mỏng manh của Hứa Hoa.

Cậu nhìn Tưởng Uẩn nhanh nhẹn trèo lên bồn chứa nước của khách sạn.

Hắn không tốn chút sức nào đã mở được nắp bồn.

Hứa Hoa thầm cảm khái, Tưởng Uẩn khỏe thật, cái nắp bồn chứa nước đó chắc chỉ có nhân viên khách sạn mới mở được.

Đương nhiên, nếu dùng siêu năng lực thì coi như cậu chưa nói gì.

Hứa Hoa ở dưới chờ Tưởng Uẩn lên tiếng, nhưng Tưởng Uẩn lên trên một lúc rồi lại từ từ trèo xuống bằng cái thang chênh vênh.

Hứa Hoa hỏi: "Tình hình thế nào?"

Tưởng Uẩn liếc nhìn Hứa Hoa, hất cằm: “Tự mình lên xem.”

Hứa Hoa nhớ đến một vụ án mạng ở khách sạn ngoài đời thực.

Hai người cùng nhau ở khách sạn, đun nước thì phát hiện trong ấm có giòi, ban đầu không để ý lắm, sau đó giòi càng lúc càng nhiều, họ liền đi tìm khách sạn để hỏi cho rõ. Nhân viên khách sạn đi kiểm tra bồn chứa nước thì phát hiện bên trong có một thi thể đang phân hủy… 

Cậu chắc chắn rằng chẳng có chuyện gì tốt lành cả.

Tưởng Uẩn nhìn chằm chằm cậu bằng ánh mắt lạnh lùng, như thể cậu không đi thì hắn sẽ giết cậu vậy.

"Sao? Không dám?"

Hứa Hoa hừ lạnh một tiếng: "Có gì mà không dám?"

Chuyện đáng sợ hơn nữa cậu còn trải qua rồi.

Hứa Hoa bám vào cái thang chênh vênh trèo lên, nắp bồn chứa nước không được đậy lại.

Hứa Hoa không giỏi leo trèo, loay hoay mãi mới đến được bên cạnh bồn chứa nước.

Nhưng còn chưa kịp bám chắc, cậu đã trượt tay ngã xuống. 

Bồn chứa nước cao khoảng 3 mét so với sân thượng.

Cậu muốn túm lấy thứ gì đó nhưng đã quá muộn.

Hứa Hoa nhắm mắt lại, ngã xuống thế này chắc chắn sẽ rất đau.

Dù không tàn phế thì cũng bị thương nặng.

Cậu nghĩ bụng, cùng lắm thì trong bồn chứa nước chỉ có một cái xác chết, cũng không có gì đáng sợ lắm.

Nhưng cậu đã lầm. Cậu không nhìn thấy cảnh tượng trong bồn chứa nước, mà chỉ thấy bên cạnh bồn treo lủng lẳng một cái đầu, còn có một bộ xương người bị lột da, máu tươi đang nhỏ giọt xuống vách xi măng của bồn.

Trong ánh sáng lờ mờ, cậu thấy rõ khuôn mặt của người chết.

Paul.

Hóa ra, chuyện dọa đến tè ra quần là có thật.

Hứa Hoa tuy rằng không tè ra quần, nhưng lại bị ngã.

Cậu nhắm mắt lại, nhưng không hề thấy đau đớn như dự kiến.

Cậu rơi vào một vòng tay mát lạnh, nhiệt độ cơ thể người này rất thấp.

Hứa Hoa mở mắt ra, nhìn thấy đường cằm của Tưởng Uẩn.

Hắn rũ mắt xuống, nhìn Hứa Hoa đang tái mét mặt mày, giọng nói mang theo ý vị hài hước: "Sợ rồi à?"

Hứa Hoa nuốt nước bọt, thoát khỏi vòng tay của hắn, đứng vững trên sân thượng.

Chân cậu vẫn còn run rẩy, nhưng vẫn cố tỏ ra trấn tĩnh: "Cũng tàm tạm."

Tưởng Uẩn không để ý đến cậu, lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Thực tế thì ở trong thế giới này, báo cảnh sát cũng chẳng có tác dụng gì.

Bởi vì rất nhiều hiện tượng khó có thể giải thích bằng tự nhiên.

Những hiện tượng siêu nhiên đã trở nên quá quen thuộc.

Hứa Hoa định nói gì đó nhưng rồi thôi.

Cảnh sát rất nhanh đã đến khách sạn, bắt đầu phong tỏa hiện trường.

Tất cả mọi người trong khách sạn đều trở thành đối tượng tình nghi.

Nhưng thật bất ngờ, đêm nay khách sạn này trừ nhân viên lễ tân thì chỉ có đoàn của Hứa Hoa là có 11 người.

Người có khả năng giết Paul nhất là Tự Họa và Ứng Thiêm.

Bởi vì khi còn sống Paul luôn bắt nạt hai người họ, hẳn là họ hận Paul đến tận xương tủy.

Đến khi nhìn thấy cái thi thể thảm không nỡ nhìn của Paul, Hứa Hoa mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Những suy đoán trước đây của cậu đều sai, Paul vẫn luôn ở đó, chứ không hề biến mất.

Bây giờ mới là biến mất theo đúng nghĩa.

Rõ ràng là Tưởng Uẩn cũng vừa mới hiểu ra.

Sau khi nghe lời khai của mọi người, Tự Họa và Ứng Thiêm là những người bị tình nghi nhiều nhất.

Họ sắp bị đưa đi, mà bị đưa đi đồng nghĩa với việc chết một cách oan uổng.

B451 cũng kịp thời gửi đến nhiệm vụ mới.

【Bạn có nhiệm vụ mới cần tiếp nhận, vui lòng nhấn vào "Thanh giả tự thanh" để biết thông tin chi tiết về nhiệm vụ.】

Hứa Hoa không nhịn được hỏi hệ thống một câu: "Paul bị người giết hay bị Phi nhân loại giết?"

【Đều có khả năng, nhưng phải nhắc nhở ký chủ, đừng bỏ qua bất kỳ tình tiết nào, điều này có ích cho việc rửa sạch tội danh của bạn, chúc bạn sớm tìm được hung thủ.】

Hứa Hoa: "Tôi cảm thấy mình bị lừa thảm lắm rồi, tôi cũng không muốn sống lâu nữa."

【Xin ký chủ tích cực làm nhiệm vụ, tiền thưởng của người xem sẽ đổi thành điểm tích lũy cho bạn, điểm tích lũy có thể dùng để đổi lấy tài phú, tình yêu, sinh mệnh và tất cả những gì ký chủ cần.】

Hứa Hoa: "Còn có thể đổi tình yêu?"

【Thu thập đủ mảnh vỡ tình yêu, có thể triệu hồi chân ái.】

Hứa Hoa: "???"

【Thưởng càng nhiều, điểm tích lũy càng cao, Tà thần cũng có thể cúi đầu xưng thần trước bạn.】

Hứa Hoa: "Tà thần?"

【Đúng vậy, chính là kẻ đã giết xuyên phó bản, Nghi Tà.】

Hứa Hoa: "..."

Mọi người đều nhìn Hứa Hoa và Ứng Thiêm. Hốc mắt Ứng Thiêm đã đỏ hoe, trông vô cùng đáng thương.

Cậu đang cố gắng giải thích với cảnh sát NPC, nhưng chẳng ai tin cậu.

Paul đã chết, chỉ còn lại 10 người, Hứa Hoa là người duy nhất có thể giúp Ứng Thiêm.

Hứa Hoa khẽ thở dài một tiếng. Nếu người bị tình nghi chỉ có mình cậu, vậy cậu chẳng cần biện giải gì cả, đằng nào cũng chết, chi bằng chết sớm cho xong.

Cậu cũng không muốn chơi cái trò chơi này nữa.

 Nhưng lại liên lụy đến Ứng Thiêm...
 
Đó là người duy nhất mà Tự Họa cảm thấy ấm áp, Hứa Hoa không đành lòng. 

Ứng Thiêm đau khổ biện giải: "Tại sao không ai tin tôi? Tôi với Paul chẳng có thù oán gì, sao tôi phải giết cậu ta chứ? Mấy trò đùa đó thật sự không đáng để tôi giết người, tôi còn có gia đình, tôi không muốn phạm tội."

Nữ cảnh NPC lấy ra bản ghi lời khai của năm người, chỉ vào nội dung bên trên: "Mọi chứng cứ đều chỉ ra cậu và Tự Họa đồng học là nghi phạm, phiền hai người đừng giãy giụa nữa, về đồn cảnh sát rồi nói rõ động cơ giết người."

Ứng Thiêm nhìn lướt qua tên của năm người, tuyệt vọng nhìn về phía Hứa Hoa. Cậu trông rất bình tĩnh.

Cậu đi đến trước mặt Ứng Thiêm, nhìn nữ cảnh, cười nói: “Chào ngài, tôi biết hung thủ là ai, phiền ngài cho tôi ba ngày, tôi sẽ khiến hung thủ tự thú.”

Thực tế thì Hứa Hoa cũng không biết hung thủ là ai.

Nếu nói hung thủ là cương thi nữ tu sĩ ở lâu đài cổ bỏ hoang, họ có tin không?

Ở cái thế giới này, họ hẳn là biết đến những thứ siêu nhiên đó chứ?

Nữ cảnh đương nhiên sẽ không tin, nhưng Tưởng Uẩn đứng dậy.

Hắn nói: "Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân đưa hắn đến đồn cảnh sát."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play