Cảnh tượng đó đủ kinh hoàng, tất cả mọi người trong phòng đều im lặng.
Fair để lại một vệt ướt dài trên đường đi.
Hắn tè ra quần vì sợ hãi.
Tên hư hỏng Hoắc Tư nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Hoa, muốn dò xét gì đó từ biểu cảm của cậu.
Nhưng khuôn mặt xinh đẹp của chàng trai không chút cảm xúc, ánh lửa nhảy nhót trên hàng lông mi đen như cánh quạ, Hoắc Tư cảm thấy mình như không quen biết Tự Họa này.
Rõ ràng không lâu trước khi đến lâu đài cổ, cậu còn bị bắt nạt đến rơi nước mắt, bọn chúng lấy việc chế giễu cậu làm niềm vui.
Nhưng chớp mắt một cái, cậu đã trở nên bình tĩnh như vậy, thậm chí không thể nhìn ra chút sợ hãi nào trên mặt cậu.
Xung quanh ngày càng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió rít xuyên qua lâu đài cổ khiến cả tòa nhà toát lên vẻ âm u.
Ngọn lửa sắp tàn, chàng trai xinh đẹp vươn tay cầm khúc gỗ ném vào đống lửa, lửa tóe lên bùm bụp, không còn ai dám nói chuyện, Fair nép vào người Nelson, run rẩy như lá rụng.
Trong năm người, Hoắc Tư xem như bình tĩnh, hắn nhìn Tự Họa nửa ngày, cuối cùng không nhịn được hỏi: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì? Còn tìm bốn người kia không?"
Hứa Hoa im lặng một lát, ngước mắt nhìn hắn: "Không sợ à? Chúng ta còn không ra nổi cái cửa này."
Hoắc Tư lại nuốt nước miếng: "Nhưng..." Hắn đổi giọng, "Bạn cậu, Ứng Thiêm, cũng không thấy đâu."
Nhớ đến Ứng Thiêm, Hứa Hoa lại nhớ đến "người" nắm tay mình trốn dưới sofa trong bóng tối.
Cậu đột nhiên đứng lên, nói với Hoắc Tư: "Đốt lửa to lên một chút, họ thấy sẽ tìm đến chúng ta, tôi quan sát rồi, phòng này chỉ có thể vào chứ không ra được."
Hoắc Tư ngẩn người, đám bạn của hắn cũng ngẩn người, vì không biết lời Hứa Hoa có đáng tin không.
Thấy bọn họ thờ ơ, Hứa Hoa nói: "Tin hay không tùy các người."
Hoắc Tư lập tức quay đầu kêu đám bạn: "Đi lượm hết ván gỗ xung quanh về châm lửa."
Đám kia cũng nhanh chóng hành động.
Trong tình huống này, chỉ có Tự Họa là vững vàng bình tĩnh, cho bọn họ một tia an ủi, khiến họ tự lừa dối mình rằng mọi thứ chỉ là giả.
Ngay cả kẻ nhát gan nhất cũng không sợ, bọn họ là đàn ông con trai thì có gì phải sợ.
Nhưng trong lòng bọn họ không mạnh mẽ như Tự Họa, giờ phút này cảm giác như đầu óc toàn là những hình ảnh kinh khủng, cảm thấy chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là quái vật sẽ nhảy ra từ góc nào đó.
Trước kia ghét Tự Họa bao nhiêu thì lúc này lại mong chờ cậu có thể làm gì đó bấy nhiêu.
Hoắc Tư bắt đầu thường xuyên bắt chuyện với Hứa Hoa: "Chúng ta cứ chờ mãi thế này à?"
Tự Họa gật đầu: "Đúng vậy, cứ chờ thôi, đến khi nào họ thấy ánh lửa tìm đến đây."
Nelson bên cạnh ấp úng: "Có khi nào... nó tìm đến không?"
Tự Họa liếc hắn một cái, vẫn khẳng định: "Sẽ."
Nelson: "..."
Hoắc Tư mất kiên nhẫn chửi một tiếng: "Đến thì đến, ông đây sợ chắc."
Lúc này, một cơn gió ùa đến, thổi ngọn lửa bập bùng lay động, Hoắc Tư nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hứa Hoa.
Hứa Hoa: "..."
Không lâu sau, tiếng bước chân từ xa đến gần, từ cuối hành lang truyền đến.
Mọi người đều nín thở, tiếng bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp, ngay sau đó xông vào cửa.
Là Paul, sắc mặt hắn dưới ánh lửa có vẻ cực kỳ kinh khủng, khi nhìn thấy đám Hoắc Tư thì đột nhiên quỳ xuống đất gào khóc.
Tự Họa mặt không biểu cảm nhìn, đám Hoắc Tư tiến lên đỡ hắn, nhưng Paul khóc đến rối tinh rối mù.
Mãi đến hơn mười phút sau, hắn mới có thể nói chuyện, hắn kể với mọi người: "Lâu đài cổ này có quỷ!"
Một câu lại khiến mọi người hoảng sợ, giọng Paul vẫn còn nức nở: "Tôi đi tìm các cậu, không tìm thấy ai cả. Tôi rất sợ, mãi đến khi tìm được lầu 5, thấy có ánh lửa, tôi biết mình phải được cứu..."
Sau khi Paul đến, những người khác cũng lục tục đến, người cuối cùng đến là Ứng Thiêm.
Nhìn thấy hắn, lòng Hứa Hoa chùng xuống, Ứng Thiêm đi thẳng về phía cậu, cúi người ôm lấy cậu.
Hứa Hoa: "..."
Người Ứng Thiêm run rẩy, giọng cũng run rẩy: "Cậu không sao là tốt rồi, tôi tìm cậu nãy giờ."
Hứa Hoa đẩy hắn ra, trấn an hắn, nhường chỗ cho hắn sưởi ấm.
"Tôi không sao."
Ứng Thiêm gật đầu: "Không sao là tốt rồi, làm tôi sợ chết khiếp."
Mười người cuối cùng cũng tề tựu, mọi người đều thì thầm nói nhỏ.
Bên cạnh Hứa Hoa chỉ có Ứng Thiêm, nhưng ánh mắt Hoắc Tư vẫn luôn không rời khỏi cậu, dù đám huynh đệ đang kể với hắn những chuyện ly kỳ mình gặp phải, hắn vẫn không rời mắt.
Hứa Hoa cảm nhận được, ngước mắt chạm phải ánh mắt hắn, Hoắc Tư cười nhếch mép, còn mang theo chút ngượng ngùng.
Hứa Hoa không để ý.
Nhưng Hoắc Tư chủ động đến gần cậu: "Này, Tự Họa, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Tự Họa im lặng một lát, nói: "Ngủ."
Mọi người xung quanh đều ngẩn người: "Hả?"
Tự Họa nói: "Ngủ tại chỗ, chờ trời sáng."
Những người khác còn muốn nói gì đó đã bị Hoắc Tư quát: "Ngủ thì ngủ, ồn ào cái gì? Đều mẹ nó ngủ hết cho ông, trời không sáng không ai được dậy."
Mọi người: "..."
Hứa Hoa: "..."
Ứng Thiêm cũng khó hiểu, liếc nhìn Tự Họa, lại liếc nhìn Hoắc Tư.
Mọi người đều ngủ, chỉ có Hứa Hoa không ngủ, Ứng Thiêm kéo kéo vạt áo đồng phục cậu: "Ngủ một lát đi."
Hứa Hoa lắc đầu: "Mọi người ngủ đi, tôi không buồn ngủ."
Vì cậu cảm thấy trên đỉnh đầu có thứ gì đó đang nhìn chằm chằm vào họ.
Giống như một đôi mắt, nhưng cậu không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn, sợ bị dọa.
Nếu không làm được gì thì cứ ở đây chờ chết thôi.
Dù sao trốn cũng chết, căn bản không ra được cái cửa này.
Ứng Thiêm ngủ ở dưới chân Hứa Hoa, ôm lấy cẳng chân cậu, như thể bị dọa sợ lắm.
Trong hoàn cảnh này, mọi người căn bản không ngủ được, ai biết khi ngủ sẽ xảy ra chuyện gì.
Nên chỉ nhắm mắt dưỡng thần.
Hứa Hoa không ngủ, vẫn luôn giữ lửa, cậu sợ những người này ngủ sẽ bị lạnh.
Cậu cũng không ngờ rằng việc nhóm lửa lại trở thành bước tự cứu của họ lần này.
Đống lửa này cháy liên tục ba tiếng đồng hồ thì giọng máy móc quen thuộc vang lên trong đầu cậu.
【Đinh, chúc mừng ký chủ thành công sử dụng đạo cụ ẩn, ngọn lửa +3 giờ, hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ, phần thưởng nhiệm vụ: Rời khỏi "Tử Vong Chi Bảo".】
Hứa Hoa: "..."
Hứa Hoa vừa định hỏi làm thế nào để rời khỏi Tử Vong Chi Bảo thì nghe thấy bên ngoài lâu đài có giọng nói quen thuộc truyền đến.
"Học trưởng Hoắc Tư, các anh còn ở trong đó không? Chúng em cùng học trưởng Tưởng Uẩn đến đón các anh đây!"
Nghe vậy, trong phòng nháy mắt vỡ òa, mọi người lập tức rưng rưng nước mắt mà hoan hô!
"Là học trưởng Tưởng Uẩn họ đến đón chúng ta!"
"A a a chúng ta vậy mà có thể sống sót ra khỏi cái chỗ chết tiệt này, cảm tạ trời đất! Amen!"
"Đi nhanh thôi, đừng ngốc ở đây nữa!"
Nhìn thấy bộ dạng kích động của họ, Hứa Hoa vẫn không chút cảm xúc.
Ứng Thiêm vui vẻ kéo cậu từ dưới đất lên, lôi kéo cậu cùng đi ra cửa.
Nhưng khi đến cửa thì Hoắc Tư và đám người dừng lại, bọn chúng đồng loạt nhìn về phía Tự Họa, cậu thản nhiên nói một câu: "Không sao, nó đi rồi."
Vì lúc này là thời điểm gà gáy lần đầu, đống lửa ba tiếng của cậu đã thành công ngăn chặn sự tấn công của vật thể lạ.
Nghĩ lại vẫn thấy mạo hiểm.
Nghe Hứa Hoa nói vậy, Hoắc Tư mới dẫn cả đám ra cửa, xuống dưới tập hợp với Tưởng Uẩn.
Hứa Hoa đi theo sau Ứng Thiêm, Ứng Thiêm thường xuyên kéo cậu một cái, mãi đến khi ra khỏi lâu đài cổ, mọi người nhanh chóng lên xe.
Mọi người vẫn còn sợ hãi, có cảm giác như sống sót sau tai nạn.
Tổng cộng có ba chiếc xe, những người khác chen chúc ở hai chiếc sau, chỉ có Hoắc Tư lên xe của Tưởng Uẩn vì có quan hệ tốt với anh ta. Một người là hội trưởng hội học sinh, một người là hội phó.
Hắn coi như là người của Tưởng Uẩn.
Sau khi lên xe, Ứng Thiêm mời Hứa Hoa đi cùng, nhưng Hoắc Tư nói thẳng: "Tự Họa ngồi bên tôi này, chúng ta ngồi xe của Tưởng Uẩn."
Ứng Thiêm mong chờ nhìn cậu: "Họa Họa, ngồi cạnh tôi đi."
Hứa Hoa có ký ức của Tự Họa nên cũng hiểu rõ mối quan hệ mập mờ giữa cậu và Tưởng Uẩn.
Nếu không phải đám khốn Hoắc Tư phát hiện Tự Họa yêu thầm Tưởng Uẩn thì cũng không có trò chơi ác ý này.
Suýt chút nữa thì chết rồi.
Hứa Hoa từ chối lời mời của Hoắc Tư, Tưởng Uẩn ở trong xe, Hứa Hoa chỉ thấy được một bóng dáng mơ hồ qua cửa kính.
Tưởng Uẩn là hotboy của trường, hội trưởng hội học sinh, nam sinh nữ sinh yêu thầm anh ta cả đống, dù Tưởng Uẩn có yêu đương thì có lẽ 800 năm sau cũng không đến lượt Tự Họa.
Anh ta coi như không thấy sự yêu thầm của Tự Họa.
Hứa Hoa cũng không muốn bị ghét.
Hứa Hoa là một người rất kỳ lạ, thích một người chỉ muốn giữ trong lòng lặng lẽ thích, nếu bị đối phương phát hiện thì sẽ cảm thấy rất xấu hổ, không tự chủ được mà rời xa.
Khi còn sống, cậu cũng như vậy, thích một người đàn ông rất ưu tú, nhưng người đàn ông đó không biết có một người đang âm thầm yêu mình.
Cậu sợ bị phát hiện tâm tư nên ngay cả khi hợp tác cũng cố ý giữ khoảng cách.
Đối phương có hơn trăm triệu fan trên Weibo, tuy rằng Hứa Hoa cũng coi như là một đỉnh lưu, nhưng mấy chục triệu fan của cậu trước mặt người đó chỉ là hạt bụi mà thôi.
Biết thân phận cách xa nên cũng không đến gần.
Nhìn từ xa là được rồi, còn hơn là không được gì.
Yêu thầm là chuyện của một người, song hướng yêu nhau thì tốt.
Nếu yêu đơn phương mà bị phát hiện thì tình cảm đó sẽ thành trò cười.
Tự Họa hiện tại chính là một trò cười, mặc kệ trong mắt ai, có lẽ Tưởng Uẩn cảm thấy cậu buồn cười hơn.
Hứa Hoa ngồi cạnh Ứng Thiêm, hiện tại mọi người trên xe đều còn đang vui mừng vì sống sót sau tai nạn nên căn bản không ai để ý đến tình cảm xấu hổ của Tự Họa và Tưởng Uẩn.
Đương nhiên, Hứa Hoa cũng không để ý.
Nhưng Hoắc Tư thì không, hắn nghi hoặc hỏi nửa ngày, thấy Hứa Hoa không để ý đến mình thì quay sang hỏi Tưởng Uẩn đang lái xe phía trước: "Tự Họa sao vậy? Cậu ta không thích cậu à?"
Người đàn ông sau cặp kính gọng vàng lộ ra đôi mắt màu vàng nhạt, ánh lên vẻ lạnh lẽo khiến Hoắc Tư rùng mình.
Anh ta không nói gì, chỉ liếc nhìn Tự Họa đang đóng cửa xe qua kính chiếu hậu.
Không nhìn ánh mắt hắn thì Hoắc Tư còn dám liều mạng: "Tôi nói này, nếu cậu không thích thì cho tôi được không? Tôi theo đuổi cậu ta."
Người đàn ông khẽ mở đôi môi mỏng, giọng từ tính lạnh lùng như gió: "Lắm lời."
Thái độ của anh ta rất rõ ràng, thể hiện sự không hài lòng với Hoắc Tư.
Đùa à, sao có thể buông tha cho người này được?