Một âm thanh bất ngờ vang lên, cắt ngang động tác đang định uống sữa đậu nành của Dư Sinh.

Giọng nữ mang theo vẻ trào phúng rõ rệt.

Dư Sinh hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt.

Người phụ nữ này khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình hơi đẫy đà, chiều cao khiêm tốn. Chị ta để kiểu tóc uốn xoăn đang rất thịnh hành, trên người mặc chiếc váy liền màu xanh đậm.

Dư Sinh suy nghĩ một lúc mới nhận ra người này là ai.

Người lên tiếng châm chọc chính là Chu Mỹ Phượng – một trong hai người trong đại viện từng chủ động gây chuyện với Dư Sinh.

Chị ta là vợ của Vương doanh trưởng trong đại viện, theo chồng từ quê lên đây từ cách đây hai năm.

Còn vì sao Chu Mỹ Phượng lại chủ động gây sự với Dư Sinh, theo ký ức của nguyên chủ thì trước kia bà ta từng định mai mối em gái mình, Chu Mỹ Quyên, cho Lục Huân. Nhưng kế hoạch nửa đường bị Dư Sinh phá ngang, từ đó chị ta ghi hận trong lòng, gặp là không quên xỉa xói vài câu.

Nhớ lại xong, Dư Sinh nhàn nhạt liếc nhìn Chu Mỹ Phượng.

Đối với người không liên quan, cô không định phí sức phản ứng.

Thấy Dư Sinh làm ngơ mình, sắc mặt Chu Mỹ Phượng sa sầm, giọng nói sắc bén đầy cay nghiệt: “Sao vậy? Bác sĩ Dư đây biết mình sai rồi, không dám lên tiếng nữa à?”

Dư Sinh thở dài, lại một lần đặt thìa xuống.

“Sáng sớm mà chó ở đâu chạy đến sủa loạn, phá rối người khác ăn sáng.”

Tuy bản thân không nóng nảy giống nguyên chủ, nhưng Dư Sinh cũng không phải dạng người dễ bị bắt nạt.

Chu Mỹ Phượng nghe vậy thì giận tím mặt, đập tay "bang" một cái lên bàn, làm cả bát trên bàn cũng rung lên, cho thấy lực không hề nhẹ.

“Cô mắng ai là chó hả?”

Tiếng quát lớn khiến những người đang ăn quanh đó chú ý. Dù gì chuyện Dư Sinh và Chu Mỹ Phượng đấu khẩu cũng không phải lần đầu, thi thoảng lại có một màn như vậy xảy ra.

Dư Sinh từ tốn đứng dậy, cô cao hơn Chu Mỹ Phượng nửa cái đầu, cúi mắt nhìn xuống, nói từng chữ rõ ràng: “Tất nhiên là ai nói tôi thì tôi nói người đó.”

Bị khí thế của Dư Sinh đè ép, Chu Mỹ Phượng bất giác lùi về sau một bước. Không hiểu vì sao, chị ta có cảm giác hôm nay Dư Sinh có gì đó rất khác lạ.

Quét mắt nhìn quanh nhà ăn vẫn còn khá đông người, Chu Mỹ Phượng ưỡn ngực, giọng cũng to hơn: “Sao? Lục doanh trưởng không có nhà, cô liền quay sang gây chuyện với tôi à? Dư Sinh, cô tưởng cô hù được tôi chắc? Cả cái đại viện này, tôi, Chu Mỹ Phượng còn sợ ai?”

Dư Sinh suýt nữa bật cười.

Liếc nhìn Chu Mỹ Phượng, dù đầu cô vẫn đang quấn băng, khí thế chẳng hề yếu đi chút nào. Trái ngược với tiếng thét the thé của Chu Mỹ Phượng, giọng cô trầm ổn: “Lời này hay đấy. Vậy sao chị không đi hỏi thử xem, tôi – Dư Sinh, có danh tiếng thế nào trong đại viện?”

Cô dùng chính lời của Chu Mỹ Phượng để đáp trả.

Chu Mỹ Phượng im lặng trong chốc lát. Dù mắng người thì chị ta không kém ai, nhưng nói lý lẽ thì đúng là không bằng Dư Sinh. Nếu không, em gái chị ta đã sớm gả cho Lục Huân rồi.

Một lúc sau, chị ta gằn giọng: “Thì sao chứ? Không phải cô cũng giở chiêu trò lừa Lục Huân quay về à? Chẳng lẽ sợ ở bên ngoài Lục Huân có người rồi?”

Lời vừa dứt, sắc mặt những người xung quanh đều thay đổi. Chu Mỹ Phượng cũng nhận ra mình đã lỡ lời, định nói lại cho mềm hơn, nhưng Dư Sinh không cho cơ hội.

“Lời này chị nói thật hàm hồ. Không có bằng chứng gì, chỉ dựa vào cái miệng của chị mà dám bịa đặt lung tung?”

Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Thứ nhất, tôi bị người khác đẩy ngã xuống cầu thang, chuyện này không phải chuyện chị có thể mang lên bàn tán. Tin tức đăng ở sảnh bệnh viện quân khu không phải viết chơi. Thứ hai, Lục Huân là… chồng tôi, cũng là một quân nhân vì nước vì dân. Tôi tin nhân cách của anh ấy. Vì vậy, đồng chí Chu Mỹ Phượng, mời chị xin lỗi tôi và Lục Huân vì hành vi vừa rồi.”

Lần đầu gọi Lục Huân là chồng, Dư Sinh cảm thấy hơi không quen.

Dù hai người chưa từng gặp mặt, nhưng Lục Huân là quân nhân, đang bảo vệ đất nước. Bị người khác bôi nhọ sau lưng như thế, mà phần lớn lý do còn đến từ mình, Dư Sinh càng phải đứng ra bảo vệ danh dự cho anh.

Lời lẽ của Dư Sinh chặt chẽ, rõ ràng, vừa giải thích lý do bị thương, vừa chỉ trích sự vu khống của Chu Mỹ Phượng.

Phần lớn người trong nhà ăn đều là người của quân khu.

Dù nhiều người không ưa Dư Sinh, nhưng Lục Huân lại là người được kính trọng. Hơn nữa, những lời Chu Mỹ Phượng nói thật sự quá đáng.

“Chu tẩu tử nói vậy là quá lời rồi.”

“Đúng đấy, nhắm vào Dư Sinh thì thôi, sao lại lôi cả Lục doanh trưởng vào?”

“Tôi nhớ nhà chị ta từng được Lục doanh trưởng cứu nữa kìa, thật không biết tốt xấu!”

Những tiếng thì thầm bắt đầu truyền vào tai Chu Mỹ Phượng khiến chị ta có chút không chịu nổi. Nhưng nghĩ đến việc phải xin lỗi Dư Sinh trước mặt bao người, chị ta cảm thấy rất mất mặt, vẫn cố chấp nói: “Cô nói thì hay lắm! Ai không biết cô là người thế nào?”

“Tôi là người thế nào không đến lượt chị phán xét. Giờ tôi đang yêu cầu chị xin lỗi. Nếu cô không xin lỗi, tôi sẽ báo lên, nói rõ chị vu khống, bôi nhọ danh dự quân nhân. Đến lúc đó, tôi xem thử chồng chị – Vương doanh trưởng – có bị liên lụy không!”

Dư Sinh cũng không chắc mấy chuyện đó có ảnh hưởng thật không, nhưng cô biết vào thời điểm này, đa phần các bà vợ quân nhân đều lo sợ liên lụy đến chồng mình.

Quả nhiên, nghe vậy, thái độ cứng rắn của Chu Mỹ Phượng dịu xuống hẳn.

“Tôi thấy hôm nay Dư Sinh hình như khác hẳn…”

“Không giống trước kia đâu, mấy lời vừa rồi nghe rất có lý lẽ, khí thế cũng mạnh hơn nhiều.”

Dư Sinh nghe rõ mấy lời thì thầm xung quanh, nhưng không để tâm.

Cô đã chuẩn bị sẵn câu trả lời. Nếu ai hỏi tới, cô sẽ nói mình ngã một cú, đập đầu, thành ra suy nghĩ nhiều chuyện rõ ràng hơn trước.

Dù sao thì cũng có nhiều chuyện nguyên chủ thật sự không thể xử lý được, sớm muộn gì người ta cũng phát hiện ra sự thay đổi.

Chu Mỹ Phượng cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Dư Sinh không vội, chỉ nói xong thì bình thản ngồi xuống, tiếp tục nhấp một ngụm sữa đậu nành.

Sữa đậu nành thơm ngọt, không có bất kỳ chất phụ gia nào, mùi vị thuần khiết, thật sự rất ngon.

Thấy xung quanh có không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, Chu Mỹ Phượng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã gây chuyện. Bà ta hít sâu một hơi, giọng nói mang theo sự miễn cưỡng và không cam lòng:

“Bác sĩ Dư, tôi xin lỗi.”

Dư Sinh mặt không đổi sắc, chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên hỏi lại:

“Xin lỗi vì chuyện gì?”

Chu Mỹ Phượng nghẹn lời, tức đến nỗi sắc mặt biến đổi:

“Cô... Dư Sinh, cô cũng vừa vừa phải phải thôi!”

Dư Sinh nhún vai, giọng điệu dửng dưng:

“Nếu Chu tẩu tử không muốn xin lỗi, vậy cũng không sao. Tôi chỉ đành phải đi tìm đoàn trưởng Trương hỏi rõ chuyện này một chút…”

Còn chưa nói dứt lời, Chu Mỹ Phượng đã vội vàng ngắt lời cô:

“Tôi không nên nói cô giả vờ bị thương để lừa Lục doanh trưởng quay về, cũng không nên nói Lục doanh trưởng ở bên ngoài có người khác.”

Câu xin lỗi tuy đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn là một đoạn khá dài. Nói xong, mặt Chu Mỹ Phượng đỏ bừng vì mất mặt, bà ta cũng không buồn mua bữa sáng nữa, quay người bỏ đi trong vội vã.

Căng tin lập tức yên tĩnh trở lại.

Vì chuyện vừa rồi mà thỉnh thoảng vẫn có người nhìn về phía Dư Sinh, nhưng cô chỉ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thong thả dùng bữa sáng trước mặt.

Chu Mỹ Phượng cắn răng, trên mặt lộ ra vẻ khó xử. Dư Sinh không vội, chỉ nói xong thì bình thản ngồi xuống, tiếp tục nhấp một ngụm sữa đậu nành.

Sữa đậu nành thơm ngọt, không có bất kỳ chất phụ gia nào, mùi vị thuần khiết, thật sự rất ngon.

Thấy xung quanh có không ít ánh mắt đổ dồn về phía mình, Chu Mỹ Phượng bắt đầu cảm thấy hối hận vì đã gây chuyện. Bà ta hít sâu một hơi, giọng nói mang theo sự miễn cưỡng và không cam lòng:
“Bác sĩ Dư, tôi xin lỗi.”

Dư Sinh mặt không đổi sắc, chậm rãi ngẩng đầu, thản nhiên hỏi lại:
“Xin lỗi vì chuyện gì?”

Chu Mỹ Phượng nghẹn lời, tức đến nỗi sắc mặt biến đổi:
“Cô... Dư Sinh, cô cũng vừa vừa phải phải thôi!”

Dư Sinh nhún vai, giọng điệu dửng dưng:
“Nếu Chu tẩu tử không muốn xin lỗi, vậy cũng không sao. Tôi chỉ đành phải đi tìm đoàn trưởng Trương hỏi rõ chuyện này một chút…”

Còn chưa nói dứt lời, Chu Mỹ Phượng đã vội vàng ngắt lời cô:  “Tôi không nên nói cô giả vờ bị thương để lừa Lục doanh trưởng quay về, cũng không nên nói Lục doanh trưởng ở bên ngoài có người khác.”

Câu xin lỗi tuy đầy miễn cưỡng, nhưng vẫn là một đoạn khá dài. Nói xong, mặt Chu Mỹ Phượng đỏ bừng vì mất mặt, bà ta cũng không buồn mua bữa sáng nữa, quay người bỏ đi trong vội vã.

Căng tin lập tức yên tĩnh trở lại.

Vì chuyện vừa rồi mà thỉnh thoảng vẫn có người nhìn về phía Dư Sinh, nhưng cô chỉ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục thong thả dùng bữa sáng trước mặt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play