Dư Sinh nhận thấy ánh mắt của Lục Huân, cũng nhận ra cây gậy trong tay mình, giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cô che giấu bằng cách giấu cây gậy ra sau lưng.
Đây chính là một người lính gương mẫu đấy chứ.
Ngẩng đầu nhìn Lục Huân mặt lạnh tanh, vài giây sau vẫn không nói gì, cô nhớ lại chuyện mình vừa làm, cảm thấy có chút chột dạ.
Nhưng ngay sau đó lại cảm thấy là do họ tính toán cô trước, nên cô bình tĩnh hơn nhiều: "Lục Huân, sao anh không nói gì?"
Lục Huân mím môi, cô biết Lục Huân rất cảnh giác, vừa nãy chắc chắn đã nhìn thấy không ít, lại thấy mình cầm gậy trong tay, giờ ngữ khí này là cho rằng cô làm chuyện xấu? Vậy đây là ý định muốn giáo huấn cô sao?
Vốn dĩ hôm nay Dư Sinh đã tức giận, đang trong cơn nóng giận mà gan lớn giải quyết hai người kia, trong lòng vừa sợ vừa hãi. Giờ Lục Huân lại như vậy, Dư Sinh càng khó chịu hơn, ngữ khí cũng mang vài phần bất mãn, bực bội nói một câu: "Không có."
Nói xong, Dư Sinh vòng qua Lục Huân định bỏ đi. Thấy Dư Sinh đột nhiên giận dỗi, Lục Huân thở dài, nắm lấy cổ tay Dư Sinh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play