Tống Vãn Hà tính thời gian cực chuẩn, đúng lúc Lục Huân đẩy xe đến đứng trước mặt hai người, nước mắt cô ta cũng thuận thế lăn xuống, trông như thể vừa bị Dư Sinh  bắt nạt.
Dư Sinh  thầm nghĩ, với kỹ năng diễn này của Tống Vãn Hà, không đi làm diễn viên đúng là đáng tiếc.
Cô chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục phối hợp diễn kịch, càng không muốn làm trò cười trước công chúng, huống hồ cô lại chẳng hề thích Lục Huân.
Ánh mắt Dư Sinh  không chút độ ấm, giọng nói cũng trầm xuống: "Tống Vãn Hà, cô thích Lục Huân thì cứ việc theo đuổi anh ấy, đi tìm anh ấy là được, không cần phải cứ lượn lờ trước mặt tôi. Tôi không rảnh đóng kịch với cô, tiện đây cũng nhắc cô một câu: hiện tại tôi với anh ấy vẫn là quan hệ hôn nhân được pháp luật bảo vệ, cẩn thận kẻo lại thành phá hoại quân hôn."
Nói xong, cô không thèm liếc Tống Vãn Hà lấy một cái, nhịn cơn đau ở cổ chân, lảo đảo đi về phía trước.
Giọng của Dư Sinh  không lớn, cũng không nhỏ, nhưng thời điểm này người qua lại khá đông, nên không ít người trong bệnh viện đều nghe thấy. Sự việc lần trước ầm ĩ ở bệnh viện vẫn còn chưa lắng xuống, thành ra ánh mắt mọi người nhìn Tống Vãn Hà cũng thêm phần kỳ quặc.
Hiển nhiên, Tống Vãn Hà không ngờ rằng trước mặt Lục Huân, Dư Sinh  lại thẳng thừng như vậy, không nể nang gì.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play