Chu Quân nhìn cậu, đôi mắt bình tĩnh khẽ chớp.
Tiềm thức coi mình là chó của Chu Quân, Ứng Vũ Trạch vừa xấu hổ vừa khó chịu, giọng nói lớn hơn một chút: "Không rảnh, hôm nay tôi muốn về nhà."
Chu Quân hỏi cậu: "Cậu vội gì?"
Ứng Vũ Trạch tức giận đến bật cười: "Tôi có vội đâu?"
Chu Quân im lặng vài giây: "Vừa nãy cậu nói chuyện ở hành lang, không lớn tiếng như vậy."
"Cậu còn để ý cơ đấy." Ứng Vũ Trạch đi đến trước mặt Chu Quân, từ trên xuống dưới tiến sát lại gần cậu: "Cậu cắt cái đầu tôi thành cái dạng chết tiệt kia, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu."
Chu Quân quay mặt đi: "Tôi không cần cậu cảm ơn."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play