Nghe Tằng Tuyết Oánh nhắc đến cái tên kia, sắc mặt Dịch Trừng Trừng lập tức tái đi.
Tông Dũng liền giải thích thay cho Tằng Tuyết Oánh, kể rõ mối liên hệ giữa Tiết Viễn Đường và Dịch Trừng Trừng cũng như những việc tồi tệ hắn từng làm.
Tằng Tuyết Oánh nghe xong giận sôi: “Lúc còn đi học tôi đã chẳng ưa nổi tên đó, quả nhiên trực giác phụ nữ là đúng nhất. Khi ấy tôi chỉ thấy hắn nhỏ mọn, thua kém người ta nhưng lại thích so bì. Giờ thì hắn đúng là một tên khốn đích thực!”
Cô ấy quay sang Chung Tình chân thành khen ngợi: “Chung Tình, em giỏi quá! Có thể dẫn theo em gái không cùng huyết thống vượt qua bao nhiêu khó khăn. Không thể tưởng tượng được em đã vượt qua giai đoạn khó khăn nhất thế nào.”
Chung Tình lập tức đáp: “Không đâu, em chỉ là báo ân thôi, em chỉ làm điều mình nên làm.” Cô cười nhẹ, “Chuyện đã qua rồi.”
Khi nỗi đau đã vượt qua thì chỉ nên nhẹ nhàng ngoái đầu nhìn lại. Nếu cứ ôm mãi chuyện cũ, mãi nhớ mình từng khổ thế nào chẳng phải sẽ biến thành bà Tường Lâm hay sao.
Chính sự thản nhiên và rộng lượng ấy lại càng khiến người khác yêu mến cô hơn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play