Gặp phải ánh mắt tử vong, nụ hoa Bạch Mân Côi đều khép chặt, đến cả chiếc lá cũng không dám lay động dù chỉ một chút.
Hạ Đông hếch cằm lên trời không hề phát hiện sự khác thường của Vong Trần, vẫn còn đang xoa eo đắc ý dào dạt: “Là nhà ở trung tâm thành phố đó nha, người bình thường không ăn không uống vài chục năm cũng chẳng kiếm nổi căn nhà lớn như vậy đâu, nhưng tôi là người bình thường sao? Loại biệt thự cao cấp này với tôi mà nói một giây là một căn!”
Khoai Tây vô cùng cổ động, hai chân trước vỗ bốp bốp bốp bốp vào nhau: “Đông ca anh thật là lợi hại, thế mà chỉ trong một ngày công phu đã kiếm được căn nhà lớn mà người thường cả đời cũng không mua nổi, tiểu đệ bái lạy bái lạy anh!”
Khoai Tây diễn hơi lộ liễu, lời thoại cũng sáo rỗng vô cùng, nhưng đối với Hạ Đông mà nói như vậy là đủ rồi.
“Ha ha, đâu có đâu có, kỳ thực tiền tài với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một con số, chẳng qua từ điển của tôi tràn ngập những con số thôi.” Hạ Đông đắc ý vênh váo, cười lộ ra hàm răng trắng đều.
Khoai Tây cạn lời, chỉ có thể im lặng vỗ tay.
Màn tự biên tự diễn khô khan kết thúc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT