Vòng tay mạnh mẽ và ấm áp của Lôi Minh tựa như bến cảng bình yên mà Lôi Tư Nhiên khổ sở kiếm tìm bấy lâu, khiến nàng, một chiếc lá trôi dạt giữa dòng đời, không nơi nương tựa, cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác an toàn đã mất từ lâu.
Những ngày qua, nàng vào sinh ra tử, chịu đựng bao nhiêu oan ức và đắng cay, thân tâm đều tổn thương nặng nề. Trước mặt người lạ, nàng luôn cố gắng cắn răng tỏ ra kiên cường, không cho ai nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối bất lực của mình.
Nhưng giờ phút này, trong vòng tay Lôi Minh, nàng chẳng còn bận tâm đến ánh mắt của bất kỳ ai nữa. Bao nhiêu tủi hờn dồn nén trong tim, nàng đều trút ra hết, không chút kiêng nể.
Tiếng khóc của Lôi Tư Nhiên càng lúc càng lớn, từng giọt lệ lăn dài trên má, đau đớn đến nao lòng.
Lôi Minh ôn tồn hỏi han nhưng nàng không đáp, chỉ một mực nức nở, lệ tuôn như suối.
Chàng đành nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy yếu của nàng, giọng nói trầm ấm mà xót xa:
"Sư muội, đừng khóc nữa! Đại sư huynh ở đây rồi, nhất định sẽ không để muội chịu thêm bất cứ ủy khuất nào."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play