Thiên Phiên vững tin rằng lời nàng vừa thốt ra đủ để thắp sáng niềm tin đã lụi tàn trong lòng Lôi Tư Nhiên, thúc đẩy nàng nhen nhóm lại hy vọng.
Đôi mắt là thứ trân quý bậc nhất mà mỗi người sinh ra đều không thể thiếu. Những kẻ bẩm sinh mù lòa khao khát được thấy thế gian phồn hoa đến nhường nào, nỗi niềm ấy nàng hiểu rõ. Nhưng nàng càng thấu tỏ hơn sự tuyệt vọng của những kẻ từng có ánh sáng rồi bỗng chốc rơi vào bóng tối.
Chưa từng có thì chỉ sinh tiếc nuối, có rồi mất đi mới là đau khổ đến tột cùng. Giây phút ánh sáng vụt tắt, cảm giác bản thân bị thế giới ruồng bỏ, trở thành kẻ vô dụng, trống rỗng đến mức nào... Thiên Phiên đọc thấu hết thảy.
Lôi Tư Nhiên chính là minh chứng sống cho điều đó.
Thiên Phiên vốn dĩ nhìn thấu lòng người. Nàng từng tiếp xúc biết bao con người, hiểu được tâm tư từng kẻ. Chỉ vài lời thoảng qua, nàng đã dễ dàng xuyên thủng bức tường phòng ngự mà Lôi Tư Nhiên gắng công dựng nên, đẩy nàng ra khỏi cái vỏ cứng rắn của mình, lộ ra phần yếu đuối nhất trong tâm khảm.
Tư Nhiên ngỡ ngàng. Khuôn mặt cứng cỏi thường ngày chợt trở nên hoang mang, hai tay nàng vô thức siết chặt, giọng run rẩy:
"Cung chủ... Người... Người không lừa ta đấy chứ? Đôi mắt ta... thật sự có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa sao?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play