Đón ánh dương rực rỡ, Lôi Tư Nhiên lặng đứng trên đỉnh Vạn Nhận Sơn, thần sắc trầm tư. Trước mắt nàng là một vực sâu thăm thẳm, như lạch trời ngăn cách đôi bờ.
Dưới vực biển mây giăng kín, không thấy đáy, sâu hun hút tựa vô tận. Vách đá cheo leo, chỉ có một sợi dây thép đen như mực giăng ngang, nối thẳng sang bờ bên kia. Nơi đó chính là Tuyết Nhai—chốn nàng ngày đêm thương nhớ.
Rõ ràng gần trong gang tấc, tưởng chỉ cần bước thêm vài bước là có thể chạm đến Tuyết Nhai trong mộng. Nhưng đáng hận thay, nàng chẳng có cánh mà bay qua hồng câu này! Chỉ đành đứng bên bờ huyền nhai, âm thầm thở dài.
Quả nhiên, vị tiền bối áo xanh trong khách điếm chẳng hề lừa nàng.
Cây cầu duy nhất thông đến Lạc Tuyết Sơn đã bị phá hủy hoàn toàn, đến dấu vết cũng chẳng còn. Không có thân pháp khinh công tuyệt đỉnh như thân nhẹ như yến, chuồn chuồn lướt nước hay đạp tuyết vô ngân, thì không cách nào vượt qua.
Người ta thường nói: "Chưa đến Hoàng Hà chưa thôi hy vọng."
Mà Lôi Tư Nhiên, dù đã đến trước vực sâu này, vẫn chẳng cam lòng từ bỏ.
Chợt nhớ lại hôm qua, ngay giữa chính ngọ, nàng vội vã rời khách điếm, không dám chậm trễ mà nhanh chóng lên đường đến Vạn Nhận Sơn. Trời vừa chạng vạng, nàng cũng vừa đến nơi.
Nào ngờ dưới chân núi đã tụ họp vô số nhân sĩ giang hồ. Đông đảo là thế, nhưng nàng tìm mãi chẳng ra chốn tá túc. Rơi vào đường cùng, nàng đành đi xa mấy dặm, tìm một ngôi miếu hoang ngoài thôn, run rẩy co ro trong góc mà qua đêm.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play