Sáng hôm sau, Nhan Kiều thức dậy đúng giờ, ngoan ngoãn rời giường rồi xuống ăn sáng. Trước khi đi, cô còn lịch sự chào tạm biệt ba mẹ và anh trai, sau đó mặc đồng phục học sinh tươm tất, váy áo chỉnh tề, đeo cặp sách sau lưng, điềm đạm ngồi vào xe chuẩn bị đến trường.
Cảnh tượng ấy khiến cả gia đình sững người.
Trên bàn ăn, đôi đũa của ba mẹ Nhan vẫn còn lơ lửng giữa không trung, nhất thời quên mất cả việc gắp thức ăn.
Tuy rằng lúc Nhan Kiều còn bé, họ từng nuôi ước mơ dạy dỗ cô thành một tiểu thư danh môn đoan trang, dịu dàng, nhưng kể từ khi con bé bước sang ba tuổi… ừm, giấc mộng đó đã chính thức bị bóp chết từ trong trứng nước.
Giờ phút này, khi thấy con gái bỗng dưng hiểu chuyện lạ thường, mẹ Nhan vừa cảm động vừa thấy… hơi sờ sợ.
“Kiều Kiều trưởng thành thật rồi, cuối cùng chúng ta cũng không phải lo lắng gì nữa,” bà dịu dàng lau khoé mắt, trong lòng đầy tự hào xen lẫn chua xót.
Anh cả Nhan Lạc lúc này cuối cùng cũng rời mắt khỏi bóng dáng em gái mình, giọng bình thản nhưng mang đầy ẩn ý:
“Mẹ chưa từng nghe câu này à? Trẻ con mà bỗng dưng ngoan ngoãn, nhất định là đang âm thầm làm trò gì đó.”
Mẹ Nhan: “…”
Bà vốn định phản bác con trai, nhưng nghĩ đến những “chiến tích” từng khiến nhà trường phải gọi điện cả tá lần, lại chột dạ đến mức… đành ngậm miệng.
Còn Ba Nhan người luôn giữ phong thái trầm ổn như Thái Sơn lúc này khoan thai buông một câu:
“Yên tâm, lần này Kiều Kiều sẽ không gây ra chuyện gì đâu. Ba đã sắp xếp người trông nom rồi.”
Dù ngoài mặt bình tĩnh, nhưng việc con gái mất trí nhớ là chuyện lớn, ông sao có thể yên tâm để cô một mình quay lại trường? Thế nên đã sớm nhờ người thân quen sắp xếp.
Người được ông "giao phó" chính là con trai của gia đình bạn thân mình là một học sinh xuất sắc, giữ chức vụ Hội trưởng Hội học sinh quản lý toàn bộ học sinh trong trường, lại còn là bạn học cùng lớp với Nhan Kiều.
Trông nom cô con gái mất trí nhớ của mình, lại từng là "đại tiểu thư tai tiếng"… trách nhiệm này, có vẻ như chỉ có người đó mới đủ sức gánh vác nổi.
—
Khi xe vừa dừng lại ở bãi đỗ xe của trường, Nhan Kiều nhẹ nhàng mở cửa bước xuống, váy đồng phục khẽ lay động theo làn gió. Vừa ngẩng đầu lên, cô liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng chờ dưới tán cây gần đó chính là Lộ Vũ.
Tuy gia đình Nhan Kiều không hề trách cứ cậu, thậm chí đến một đồng tiền thuốc men cũng chẳng hề nhắc tới, nhưng Lộ Vũ vẫn luôn cảm thấy day dứt trong lòng. Cậu ta biết rõ chuyện xảy ra là lỗi của mình. Không giúp được gì về mặt tiền bạc, ít nhất cậu muốn làm một số việc nhỏ: chạy tới trường sớm để giúp đỡ đại tiểu thư trong lúc cô còn đang… mất trí nhớ chẳng hạn.
Trường học lại rộng như mê cung, nhỡ đâu cô quên đường, lạc lối giữa đám học sinh chen chúc thì biết làm sao?
Vậy nên, từ tinh mơ, Lộ Vũ đã có mặt ở bãi đỗ xe, kiên nhẫn đợi.
Vừa thấy Nhan Kiều bước xuống xe, cậu đã chạy vội tới như một cơn gió. Vẻ mặt ân cần, vừa giơ tay đỡ lấy cặp sách từ vai cô, vừa giơ cao túi đồ ăn sáng màu trắng trên tay bên trong chất đầy bánh mì, sữa, bánh bao, thậm chí có cả trà sữa size lớn nhất cẩn thận hỏi:
“Cậu muốn ăn gì không? Mình chuẩn bị mấy loại nè.”
Nhan Kiều hơi ngẩn ra một chút, sau đó mỉm cười khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, cảm ơn cậu.”
Nụ cười ấy, nhẹ nhàng như gió xuân.
Khuôn mặt cô vốn đã xinh đẹp, nay dưới ánh nắng sớm mai lại càng trở nên rạng rỡ. Làn da trắng mịn như sứ, đôi mắt trong suốt ánh lên nét dịu dàng, khí chất vừa thanh thuần vừa tao nhã khiến người đối diện bất giác muốn né tránh vì sợ mạo phạm.
Lộ Vũ đứng sững trong giây lát, cả người như bị chấn động nhẹ. Mặt đỏ bừng, tai nóng ran, tay ôm túi đồ ăn có chút lúng túng: “Không, không cần cảm ơn đâu! Đây… đây là việc mình nên làm mà.”
Cậu ta vội vàng cúi đầu, né ánh mắt của cô, giả vờ nhìn xuống mặt đất. Nhưng trái tim trong lồng ngực lại không nghe lời, đập thình thịch như trống trận. Trong đầu cậu chỉ có một suy nghĩ: Sao Giang Duật có thể bình tĩnh trước một người như vậy? Sao có thể hờ hững khi được một người như đại tiểu thư theo đuổi?
Càng nghĩ, Lộ Vũ càng cảm thấy bạn mình đúng là… không có mắt nhìn!
—
Bởi vì những “chiến tích vĩ đại” trong công cuộc theo đuổi Giang Duật của nguyên chủ, nên cái tên Nhan đại tiểu thư sớm đã trở thành nhân vật phong vân nổi bật nhất toàn trường. Không ai không biết, không ai không bàn tán.
Và rồi cú bóng rổ định mệnh khiến cô mất trí nhớ, lại còn lỡ miệng nhận nhầm hội trưởng Hội học sinh thành bạn trai? Quả bom này vừa nổ, lập tức làm bùng cháy khắp mọi ngóc ngách của diễn đàn trường!
Chuyện được thảo luận rôm rả đến mức lập thành hẳn một chủ đề dài hàng trăm trang, không chỉ xuất hiện trên diễn đàn trường, mà còn nhanh chóng lan sang cả group kín của hội “phú nhị đại” và các hội viên hậu cung của hội trưởng học sinh nơi bình thường chỉ nói chuyện đồng hồ, xe hơi và drama thượng lưu.
Toàn bộ học sinh đều hóng hớt chuyện này: Nhan Kiều thật sự mất trí nhớ? Thật sự đã không còn thích Giang Duật? Thật sự... “đổi khẩu vị” sang hội trưởng lạnh lùng kia?
Chỉ trong một đêm, mọi ánh mắt trong trường đều dõi theo vị đại tiểu thư từng là “tình địch chung” của hàng trăm nữ sinh, xem thử cô sau khi mất trí nhớ sẽ hành động thế nào. Không chỉ vì câu chuyện quá "cẩu huyết", mà còn bởi đây là lần đầu tiên kể từ khi vào trường, hội trưởng Hội học sinh người được xem như “nam thần cao lãnh bất khả xâm phạm” lại bị cuốn vào một tin đồn tình cảm.
Hội trưởng ấy chính là nhân vật thường xuyên đứng đầu bảng “Nam thần lạnh lùng” do diễn đàn học sinh bình chọn. Vẻ ngoài tuấn mỹ, khí chất cao ngạo, gia thế vững như thành đồng, vừa là con nhà quyền quý, vừa là học bá chính hiệu, lại còn là người cầm quyền trong Hội học sinh. Chỉ riêng sự kết hợp này thôi đã đủ khiến nữ sinh vừa mơ mộng vừa... không dám mơ xa.
Dù trường không cấm yêu sớm, nhưng bất kỳ ai muốn theo đuổi hội trưởng đều hiểu rõ: Nếu bị từ chối, là sẽ không chỉ là từ chối.
Mà là từ chối với vận tốc ánh sáng, còn có khả năng bị “phê bình công khai” trên bảng tin trường. Bị từ chối trước mặt toàn trường, lại còn dính lỗi “công khai hẹn hò trong giờ học”? Ai cũng sợ mất mặt, chẳng khác nào bị lôi ra “xử trảm” trước mặt crush. Quả thực, quá mức tổn thương lòng tự trọng.
Cái danh “cao lãnh chi hoa” của hội trưởng không phải tự nhiên mà có. Anh không gần gũi với bất kỳ ai, không thiên vị, không nhân nhượng. Bất cứ ai vi phạm nội quy trường học, đều xử lý nghiêm khắc. Rất nhiều học sinh bị anh “mời lên nói chuyện” vẫn còn ám ảnh cho đến tận bây giờ.
Ấy vậy mà…
Nhan đại tiểu thư lại dám nói anh là bạn trai mình.
Mất trí nhớ hay không cũng thật to gan quá rồi.