Dư Tẫn Thành dù có chậm hiểu đến đâu thì cũng đã lờ mờ nhận ra Minh Kiều tám phần là đã nghe được điều gì đó. Anh chợt nhớ lại lời lão gia tử nói với mình hôm qua. Cạch!
Thật ra chuyện lên núi đào đất, nếu không phải vì lão gia tử nhắc đến Minh Kiều, anh với tư cách hậu bối cũng sẵn lòng giúp người già. Sau đó lại có thể khiến Minh Kiều cảm động, đồng thời cũng thỏa mãn tính toán trong lòng mình, xem như một món lời ngoài ý muốn.
Nhưng chuyện "cháu gái lão Tôn", Dư Tẫn Thành căn bản không biết gì cả, đối phương là ai, bao nhiêu tuổi, trông ra sao anh đều không rõ, làm sao biết được là xinh hay xấu?
Nhìn dáng vẻ Minh Kiều lúc này, rõ ràng là đang ghen. Hai má cô phồng lên, đôi mắt như tóe lửa, hai chân thon dài cứ đạp tới đạp lui trên người anh. Dư Tẫn Thành vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, vội ôm cô vào lòng, thấp giọng dỗ dành:
“Không đi đâu cả, anh sẽ ở bên Kiều Kiều.”
Minh Kiều bực bội, dùng gối đánh anh. Dư Tẫn Thành nhìn dáng vẻ cô vì mình mà ghen, trong lòng ngập tràn vui sướng, mặc kệ bị đánh bị mắng, còn chủ động cầm lấy tay cô đặt lên mặt mình đập xuống: “Hết giận chưa? Anh chỉ yêu em, cả đời này chỉ thương em.”
Minh Kiều trợn mắt: “Kiếp sau thì sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT