Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng trong lòng Tống Hàn Ngọc vẫn có tâm lý tư bản như này, tất nhiên, nếu không có tâm lý này, ông ta sẽ không ích kỷ đến mức lén lút lấy đi số tài sản mà ban đầu ông ta định quyên góp cho đất nước.
Chu Thì Dự thực sự cảm thấy buồn cười.
Đương nhiên, điều này càng phù hợp với tính cách của Tống Hàn Ngọc hơn, nếu Tống Hàn Ngọc không kiêu ngạo tự mãn, thì quay đầu lại khóc lóc thảm thiết, đổi ý, quay về làm lãng tử hồi đầu còn hoang đường hơn.
Những người như Tống Hàn Ngọc dù có trải qua bao nhiêu biến cố cũng không thể thay đổi.
Chu Thì Dự không hề tức giận vì anh biết rất rõ mình là người như thế nào, cũng không cần người khác đánh giá.
Anh nói: "Đây chính là sự khác biệt của ông và nhà họ Tống, ông có biết vì sao lại rơi vào hoàn cảnh hiện tại không? Bởi vì ông khác hoàn toàn nhà họ Tống. Một gia tộc lớn thực sự đều hướng về quốc gia, mà ông thì ngay cả quốc gia của mình cũng có thể vứt bỏ, ông còn dám tự xưng là người nhà họ Tống? Khi đất nước cần kiến thiết, ông đã đâm sau lưng nhà họ Tống, đẩy họ vào tình thế nguy hiểm.”
"Giẫm lên máu thịt của người thân thì đó không phải là một loại tự do nào cả. Việc ông làm chỉ chứng tỏ ông và nhà họ Tống không giống nhau, không xứng với họ Tống, cũng không có tư cách xưng hô mình là người họ Tống!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT