Nguồn: Sáng tác
Văn án:
Trạch Thẩm Ý, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một nữ nhi khuê các trong phủ Thừa tướng, sống dưới lớp vải lụa hoa lệ nhưng chẳng khác nào con rối được tạo hình sẵn. Người nuôi y là Trạch Khuynh Hắc – phụ thân trên danh nghĩa, quyền thần đứng sau màn triều chính, kẻ nắm thiên hạ trong tay mà ánh mắt chỉ mãi dừng trên một người.
Hoàng đế trên ngôi chỉ là một hài tử chưa dứt sữa. Hậu cung, triều đình, quyền lực... tất cả đều nằm trong tay Trạch gia.
Y không hiểu vì sao ánh mắt kia lại nóng rực, lời nói dịu dàng mà hành động như khóa xiềng. Một lần y trốn khỏi Trạch phủ, đổi lại là một đêm bị giữ chặt dưới thân, nước mắt lẫn rên rỉ, đau đớn hòa vào dục vọng điên cuồng.
Y hỏi hắn: “Ngài là phụ thân ta, vì sao lại như vậy?”
Hắn chỉ cười: “Phụ thân? Không, ngươi là của ta. Từ đầu đến cuối, chỉ có thể là của ta.”
Trong bóng tối âm u của hoàng cung, từng lớp âm mưu lật mở, máu tươi nhuộm đỏ bậc ngọc thềm. Trạch Thẩm Ý giãy giụa giữa lựa chọn sống sót hay chìm sâu vào cái ôm quỷ dị kia—nơi tình yêu và chiếm hữu chẳng thể tách rời.
---
“Mệnh” là thiên định, nhưng “luyến” là do người.
“Loạn triều”, nhưng tình vẫn không thể loạn.