Trước khi rời khỏi hoàng cung, Tô Yến vẫn luôn ôm chặt Từ Thành Cẩn không rời tay. Ngay cả trước khi đi, nàng còn quay đầu nhìn lại nhiều lần, giống như chỉ cần nàng quay lưng đi là hài tử sẽ biến mất.
Hai người bọn họ ăn mặc không có gì nổi bật, nhìn qua chỉ giống như một đôi phu thê khá giả bình thường.
Mặc dù nhìn như chỉ có bọn họ ở đó nhưng trong lòng Tô Yến vẫn biết rõ xung quanh chắc chắn có rất nhiều thị vệ âm thầm theo dõi bảo vệ, luôn chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh.
Ngày lễ Thất Tịch không đông đúc như lễ Nguyên Tiêu nhưng phố xá vẫn đông đúc người chen lấn, tiếng rao của người bán hàng rong đi khắp hang cùng ngõ hẻm xen lẫn với tiếng đám người đi xe ngựa qua lại. Hơn nữa, lúc này cũng là mùa hè, những nương tử đi lại trên đường cầm cây quạt nhỏ trong tay, mặc xiêm y lụa mỏng động tác phiêu dật, tạo thành phong cảnh đẹp đẽ nhất của thành Trường An.
Tô Yến đã rất lâu không có dịp đi dạo trên phố như vậy, lần gần đây nhất nàng nhìn thấy cảnh tượng đèn hoa đăng ở Trường An sáng rực như ban ngày đã xa xôi giống như ở kiếp trước. Lần đó cũng chính Từ Mặc Hoài dẫn nàng đi ra ngoài, nàng nhìn xung quanh và cảm thấy mọi thứ đều mới mẻ. Bây giờ lại đi dạo phố lần nữa, tâm trạng của nàng đã sớm khác xa trước kia.
Mặc dù sau khi mặt trời lặn có gió đêm nhưng vẫn còn có chút oi bức, Từ Mặc Hoài kiên quyết nắm lấy tay nàng, suốt đường đi cũng không chịu buông ra. Tô Yến đã cố gắng rút tay ra một lần nhưng hắn ngay lập tức cẩn thận quay đầu lại nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi thăm nàng muốn làm gì.
Nàng bất lực nói: “Hơi nóng nực.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT