Từ Mặc Hoài vẫn chưa cởi áo giáp mỏng trên người xuống mà hắn đã kéo Tô Yến vào lòng. Nàng có thể ngửi thấy mùi hương nồng nặc, vừa tựa như mùi máu lại như mùi rỉ sét từ trên bộ giáp.
Gió lạnh, tuyết cũng lạnh, nàng khẽ ngẩng đầu lên thì thấy trên mi mắt Từ Mặc Hoài còn vương vài bông tuyết. Khi hắn rũ mắt, những bông tuyết ấy rơi xuống, đáp lên gò má nàng rồi dần tan chảy. Hắn nắm chặt lấy bàn tay nàng khiến nàng cảm nhận được đôi tay Từ Mặc Hoài đang khẽ run rẩy.
"Cứ đi về trước đã." Hắn siết chặt áo choàng của nàng lại rồi dẫn nàng quay trở về.
Lúc Tô Yến trở về, nàng vẫn nghe rõ tiếng bàn tán ồn ào của mọi người xung quanh.
Dù nàng có ngốc nghếch đến mấy thì cũng không thể không nhận ra A Y Mộc là ai.
Đó chính là người trong lòng của Từ Bá Huy, là báu vật vô song mà hắn ta từng hết lời ca ngợi.
Trong quân doanh, A Y Mộc trở nên tiều tụy, khắp người đầy vết thương. Giọng nói của nàng ấy cũng trở nên khàn đặc. Do đôi chân bị thương vì giá lạnh nên mỗi khi nàng ấy nhảy múa thì trên mặt đều lộ rõ vẻ đau đớn. Một con người như vậy khác xa với hình ảnh báu vật rực rỡ mà hắn ta đã từng miêu tả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT