Còn nửa tháng nữa là đến ngày đại hôn, Lâm Thập đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ để cùng Lâm Phức rời khỏi chốn đây. Số bạc trong tay họ đủ để sống cuộc đời nhàn nhã, ngao du sơn thủy không phải lo cơm ăn áo mặc.
Lâm Thập chưa từng do dự chút nào, thậm chí nàng ấy ở lại Lâm gia nhiều năm như vậy cũng chỉ vì không yên lòng về Lâm Phức. Nay đã quyết định ra đi, nàng ấy dẫu có phải liều chết cũng nhất định sẽ cho Lâm Phức tự do.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị chu đáo, Lâm Phức đề nghị đi đến chùa Hưng Thiện ở Tây Giao để dâng hương.
Hai người tranh thủ lúc không ai để ý, thay quần áo rồi lên đường ngay. Chiếc xe ngựa chạy mãi ra khỏi thành, Lâm Phức thò đầu ra ngoài nhìn cảnh sắc mới lạ, tựa như vừa thoát ra khỏi cái lồng giam cầm nàng ấy bấy lâu. Nàng ấy có cảm giác như tất cả những xiềng xích trên người nàng ấy cũng dần buông lỏng. Thế nhưng, trong lòng lại dâng lên nỗi buồn khôn nguôi, nỗi ân hận đối với phụ mẫu và thân nhân vẫn chẳng thể nào giải tỏa được.
Lâm Phức rất ít khi ngồi xe ngựa lâu như vậy nên toàn thân mỏi nhừ vì bị xóc nảy. Khi xe đột ngột dừng lại, nàng ấy cứ tưởng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, bèn vén rèm hỏi Lâm Thập: "Chúng ta đến đâu rồi?"
Lâm Thập không trả lời, chỉ tránh qua một bên để nàng ấy nhìn rõ cảnh tượng phía trước, ánh mắt muốn nói lại thôi, chăm chú nhìn nàng ấy.
Lâm Phức thấy Lâm Văn Thanh đang đứng trước mặt, nhìn nàng ấy với ánh mắt đau đớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT