Tô Yến nghe thấy Từ Mặc Hoài nói vậy, dường như trong đầu có một sợi dây đang bị gảy, phát ra tiếng vang ong ong sắp đứt.
Hắn nói vậy nghĩa là không coi nàng là người, chẳng qua nàng là một đồ vật thuộc sở hữu của hắn, thà rằng hủy diệt nàng chứ không thể tặng lại cho người khác.
Nhìn thì có vẻ như Từ Mặc Hoài ân sủng nàng, không tiếc gì chuyện ăn mặc chi tiêu nhưng hắn cũng không quan tâm nàng, chỉ biết mặc sức đòi hỏi nàng dựa theo ý thích của bản thân hắn,
Chân Tô Yến đau tới mức không đứng vững nổi, nàng cố gắng không quỳ xuống, trong lòng không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì. Chẳng qua nàng chỉ có lòng tốt cứu một người, sau đó lại thích người này. Nếu như nói nàng thật sự đã làm gì sai, vậy thì nàng sai vì đã ngu xuẩn, dễ bị lừa dối, sai vì đã trót mơ mộng hão huyền.
Dẫu vậy, nàng có đáng bị đối xử như thế này không?
“Lý Sính là người cầu xin ân điển, tại sao ta lại là người bị phạt?” Đôi mắt rưng rưng lệ của Tô Yến cũng không át nổi lửa giận và cảm xúc tủi thân: “Ta biết phải làm gì đây? Bệ hạ luôn nói thân phận ta thấp hèn, nói ta không ý thức được thân phận của mình. Nếu ta đã thấp hèn như vậy thì đáng ra người nên để loại người như Lý Sính đưa ta đi như một món đồ. Vậy ta có gì sai? Hắn ta muốn làm gì chẳng lẽ một người thấp hèn như ta có tư cách nói không hay sao? Tại sao bệ hạ không làm gì Lý Sính, tại sao bệ hạ chỉ phạt ta?”
Tô Yến nghiêm mặt, cánh môi run lên vì giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play