Từ Mặc Hoài mặc chính phục* của Đế vương, ngồi ở vị trí nổi bật nhất, xung quanh là trọng thần và thân tín của hắn. Tô Yến đứng sau lưng cung nữ, liếc nhìn những món ăn và hoa quả liên tục được bưng qua, không khỏi trộm nghĩ những người quyền quý này đúng là tốt số.
*Chính phục là trang phục chính thức được quy định theo lễ nghi của cổ đại.
Hồi ở thôn, nàng chưa từng thấy những thứ tuyệt vời như vậy bao giờ, mãi tới khi tới Trường An nàng mới biết hóa ra đồ ăn cũng có thể nấu ra những món đẹp như hoa như vậy. Còn nàng thì ngay cả dầu muối cũng phải dè xẻn, sinh nhật chỉ cần được ăn một bữa cơm trắng là đã thấy hài lòng lắm rồi.
Không biết lúc xưa, khi Từ Mặc Hoài ngồi ăn những bữa cơm thô lậu ấy với nàng, có phải trong lòng hắn cũng từng nhiều lần âm thầm bất mãn hay không. Cho dù nàng đã để phần chiếc bánh ngọt mà chính nàng cũng không nỡ ăn cho hắn nhưng vừa quay đầu đi, có khi hắn đã vứt mất rồi.
Ngay cả chỉ đứng bên cạnh các cung nữ thôi, Tô Yến còn cảm thấy mình không hòa hợp được với họ.
Các nàng ấy kính cẩn, lễ phép, đoan trang, đúng mực, luôn luôn chờ để sẵn sàng phục thị đám quyền quý trong sảnh đường. Lời Từ Mặc Hoài mắng nàng cũng đúng thôi, với xuất thân của nàng, cho dù làm cung nữ cũng chỉ có thể làm mấy việc nặng nhọc, vẩy nước, quét nhà.
Nếu như không nhờ Từ Mặc Hoài thì chắc nàng sẽ mãi mãi là một nông nữ không tên không tuổi, trồng trọt, chăn bò cả đời, cuộc sống xa hoa này là điều mà ngay cả trong mơ nàng cũng không hề nhìn thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT