Có lẽ vì trong khoảng thời gian qua đã xảy ra quá nhiều biến cố nên Tô Yến hoàn toàn không còn chút lòng dạ nào nghĩ tới chuyện của Chu Tư. Bây giờ Từ Mặc Hoài nhắc lại chuyện ấy một lần nữa, nàng lại cảm thấy không còn gì đáng để tiếp tục phẫn nộ.
“Đừng tìm hắn ta nữa.” Tô Yến quan sát thấy sắc mặt Từ Mặc Hoài trở nên không vui, lập tức bổ sung: “Đơn giản chỉ là ta không muốn dính dáng gì tới hắn ta nữa thôi. Trước đây ta kính trọng hắn ta là bậc quân tử nhưng hiện giờ nghĩ lại mới thấy hẳn ta chẳng qua chỉ là một nam tử tầm thường. Huống hồ hắn ta đã bị chặt cả hai tay, phần đời còn lại chắc chắn sống không bằng chết, tội gì phải động tới hắn ta làm gì.”
“Suy cho cùng là nàng không muốn hắn ta chết.” Từ Mặc Hoài nhẹ nhàng nói xong, tiếp tục đọc tấu chương.
Tô Yến nghe vậy hơi bực mình: “Ta chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, ta chẳng muốn bất kỳ ai phải chết, cũng không mong có bất kỳ ai chết vì ta. Chẳng lẽ hại chết nhiều người như vậy thì đêm nằm không mơ thấy ác mộng hay sao?”
Từ Mặc Hoài dựa người vào chiếc ghế êm ái, đôi mắt chất chứa những cảm xúc không gọi được tên.
Nắng chiếu xuyên qua cành lá, để lại vài đốm nắng lác đác trên người hắn. Hắn không làm gì, ngồi im như pho tượng đá. Một lát sau, hắn khẽ nói: “Chỉ là nàng chưa quen thôi, sau này nàng sẽ hiểu. Một khi một người có quyền quyết định chuyện sống chết của người khác thì khi ấy mới có thể hiểu được thực ra giết người cũng chỉ đơn giản như giết gà mà thôi.”
Tô Yến đanh mặt lại đầy lạnh lùng, bất giác nhớ tới những lời Lý Sinh vừa ăn thịt vừa nói với nàng khi nàng bị sơn phỉ bắt lên núi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play