Kể từ khi gặp Mạnh Hạc Chi trên phố, Tô Yến không xuống núi trong ba tháng liên tiếp, thỉnh thoảng nàng cũng biết được một số tin tức trong cung từ Trương Chân nhân, ngoài ra, cuộc sống trên núi của nàng vẫn khá yên bình và thoải mái.
Có lẽ vì đã quen với cuộc sống xa hoa trong cung, Tô Yến thấy không quen khi đột ngột chuyển từ xa hoa sang tằn tiện, trong tay không có nhiều tiền, nàng xuống núi mua vải lụa và học cách làm hoa lụa như trước đây ở U Châu, làm xong nàng nhờ Triệu Chân nhân mang xuống núi để bán.
Bây giờ mọi người đều nghĩ rằng nàng đã chết, việc ở lại Trường An cũng chẳng ích gì. Tô Yến quyết định chờ đến khi tích đủ tiền, sẽ đi đến Giang Nam.
Cuộc sống ở Từ Vân quán yên bình, Tô Yến vô cùng hòa hợp với vài vị nữ đạo sĩ, thậm chí Văn Âm Nguyên quân còn hỏi nàng có ý định xuất gia tu đạo không. Tô Yến đang bóc đậu, nghe vậy thì ngạc nhiên một chút, lập tức lắc đầu đáp: “Ta không có ngộ tính, không học được những thứ này.”
Văn Âm chưa bao giờ hỏi về quá khứ của nàng, nhưng hành động và lời nói của Tô Yến thỉnh thoảng cũng khiến người khác nhận ra rằng nàng không phải là một tiểu thiếp của thương nhân giàu có.
“Ngươi nói ngươi không có gì ràng buộc, không cha mẹ, không nơi nương tựa, giống như một đám bèo trôi nổi theo dòng nước. Sao không theo chúng ta tu hành để thân tâm được tự tại. Hoặc là thực ra trong lòng ngươi còn điều gì chưa buông bỏ, vẫn cảm thấy không cam lòng?”
Những ngày tháng dai dẳng đó, làm sao có thể dễ dàng quên đi được. Tô Yến đương nhiên không thể buông bỏ, ít nhất là hiện tại nàng chưa làm được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play