Bán rau đúng là không phải việc nhẹ nhàng gì, cả hai người bận rộn cả ngày, đến mức lưng đau mỏi gối.
Cảnh Vọng Thư thì còn đỡ, vì lúc đóng phim, nhiều đêm quay xuyên suốt cũng chẳng được nghỉ ngơi là bao.
Dù Vân Thiển Nguyệt cố gắng ngồi nhiều nhất có thể, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi.
Chờ đến khi trời tối hẳn, hai người mới đối chiếu sổ sách, rồi ngồi xe điện tham quan trở về chỗ ở.
“Muốn ăn gì không?” Cảnh Vọng Thư nhìn gương mặt mệt mỏi của Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt toàn là thương xót.
Vân Thiển Nguyệt chỉ xua tay, tỏ ý thật ra cô chẳng thấy đói bụng.
“Vậy em nghỉ một chút đi, anh vào bếp xem còn gì nấu được không.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT