Ngày trước cũng thế, có lần Vân Thiển Nguyệt nói: “Em như biến thành một giọt mưa vậy.”
Cảnh Vọng Thư ngờ vực: “Hòa tan trong màn mưa, rồi không còn nhìn thấy em nữa sao?”
Vân Thiển Nguyệt tức giận: “Bầu trời xanh đẹp biết bao!”
Cảnh Vọng Thư đáp: “Thực ra em thấy là tầng khí quyển đó.”
Khi cùng đi dã ngoại, hai người ở chung trong một cái lều, mỗi người một bên.
Nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt mở mắt ra: “Bầu trời đẹp quá, sao nhiều quá, gió đêm cũng mát lạnh nữa.”
Cô suýt nữa hóa thân thành thi sĩ, muốn ngâm một bài thơ để ca ngợi vẻ đẹp dễ chịu của đêm hè ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play