Kết thúc việc ghép đôi, Ngu Lí còn rất nhiều việc phải làm.
Nếu cô gia nhập đội của Ốc Nhân Hi, trở thành Dẫn đường đi theo đội lục chiến Tổ Khuyển Khoa, điều đó có nghĩa là cô cần phải trải qua quá trình huấn luyện nghiêm ngặt và tỉ mỉ hơn, không thể lười biếng như khi ở phòng tĩnh âm trước đây.
Dù sao sau này cô có thể phải theo đội xuống khu vực ô nhiễm. Học thêm một chút kiến thức sẽ tốt cho đội và cho chính cô.
—— Lương tháng mười vạn, quả nhiên không dễ kiếm!
Ngu Lí thầm than một câu, quyết định sau này sẽ dành nhiều thời gian ở phòng tư liệu. Sau khi gửi kết quả ghép đôi cho Lục Ngô, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông cao lớn lạnh lùng bên cạnh.
“Đội trưởng Ốc Nhân Hi, sau này xin hãy chỉ dạy tôi nhiều hơn… Tiếp theo anh có nhiệm vụ gì muốn giao cho tôi không?”
Hắn có thân hình cường tráng của một chiến binh. Dù đã cố tình đi chậm lại nhưng Ngu Lí vẫn phải chạy chậm mới theo kịp hắn, như một con non cố gắng theo chân Lang Vương.
Ốc Nhân Hi cúi mắt nhìn cô.
Ngu Lí ngẩn người, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt xanh thẳm tĩnh lặng như mặt hồ mùa đông của đối phương.
Hắn có khuôn mặt tuấn tú đoan chính, khi nhìn kỹ người khác liền toát ra khí chất trầm ổn. Nhưng Ngu Lí không cảm thấy bị xúc phạm, cô cảm thấy hắn cũng đang trầm ngâm suy nghĩ.
“Các chiến sĩ có lịch huấn luyện riêng,” Ốc Nhân Hi nhìn cô “Cô có thể tự sắp xếp thời gian của mình. Khi nào có thời gian, tôi sẽ giới thiệu cô với họ.”
Ngu Lí: “À… Tôi hiểu rồi. Đến lúc đó ngài gọi tôi một tiếng là được.”
Ốc Nhân Hi dừng lại một chút, gật đầu.
Ngu Lí ngước mặt cười với hắn, vẻ mặt có chút căng thẳng và cứng nhắc, má ửng hồng vì vận động. Ốc Nhân Hi lại trầm mặc lặng, rồi khẽ giơ tay lên.
Hắn dùng lòng bàn tay vuốt những sợi tóc rối trên đỉnh đầu cô, động tác lạ lẫm và dè dặt, trầm giọng nói:
“Về đi, kiên nhẫn đợi tôi thông báo.”
…
Tin tốt là, sếp mới của cô là một người cuồng công việc, chỉ tập trung vào công việc của đội, có vẻ không có nhiều yêu cầu hay kỳ vọng ở cô!
Ốc Nhân Hi tạm thời gác cô lại, Ngu Lí không hề cảm thấy hụt hẫng mà ngược lại còn vui vẻ vẫy đuôi trong lòng, cảm thấy nhẹ nhõm. Chỉ có những người làm công ăn lương bị đột tử mới biết kiểu sếp “tiền nhiều việc ít” này tuyệt vời đến mức nào.
Về đến ký túc xá, Ngu Lí mở hộp quà nhỏ mà Kiêu tặng. Bên trong là một mặt dây chuyền đá quý hình giọt nước, rất đắt tiền.
Ngu Lí đeo thử rồi cất mặt dây chuyền vào hộp trang sức, định sau này gặp đội trưởng Kiêu sẽ đáp lễ cậu.
Vì mức lương mười vạn, Ngu Lí bắt đầu từng bước học hỏi kiến thức về khu vực ô nhiễm. Khi nghỉ ngơi, cô mở phần mềm trò chuyện để tán gẫu với đồng nghiệp Dẫn đường thân thiết.
[Thật sự đồng ý ghép đôi à? Ngư Tử.]
Ngu Lí thở dài đáp lại: [Không còn cách nào khác, nếu không thì mất việc.]
Đồng nghiệp nghe cô kể về những gì đã xảy ra trong hai ngày qua, có chút cảm thán: [Nói đi cũng phải, hiện tại phía nam đang có chiến tranh, Dẫn đường cấp cao bất kể hệ nào đều bị điều đi rồi. Trong tháp vốn dĩ chỉ có vài Dẫn đường hệ chữa lành, trách không được Lục Ngô kéo cậu vào làm.]
[Phía nam xảy ra chuyện gì vậy?] Ngu Lí nghe mọi người nhắc đến nhiều lần, tò mò hỏi.
[Nghe nói hạch ô nhiễm lại xuất hiện. Ai mà biết được, gần đây cứ vài năm bên đó lại bùng nổ một đợt ô nhiễm quy mô lớn.]
Đồng nghiệp nói: [Cơ gia đóng quân ở tiền tuyến phía nam không hiểu làm ăn kiểu gì mà không bảo vệ được tuyến an toàn. Nhưng tổ Dẫn đường của chúng ta có “Thần Quan” và “Cửu Vĩ” đến trợ chiến rồi. Có hai Dẫn đường cấp thần ra tay, chắc không xảy ra vấn đề gì lớn đâu.]
[À mà này Ngư Tử, gần đây tinh thần lực của cậu có dấu hiệu tăng lên không?] Đồng nghiệp hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Ngu Lí lại ỉu xìu: [Không có đâu, khai thông vẫn không xong trọn vẹn.]
[Từ từ rồi sẽ được, cái này tớ không giúp được.]
Đồng nghiệp Lộ Tịnh là Dẫn đường hệ tấn công, mấy ngày nay đang dẫn tân binh đi làm nhiệm vụ. Trước đó Ngu Lí từng hỏi cô ấy cách khai thông cho Lính gác hiệu quả hơn.
Nhưng cuối cùng không có kết quả, vì Lộ Tịnh cũng không làm tinh lọc.
… Chuyện này ở Bạch Tháp rất bình thường. Dẫn đường hệ tấn công phần lớn có năng lực xuất chúng, tính cách mạnh mẽ, là tổng chỉ huy của đội Lính gác. Theo lời đồng nghiệp —— Lính gác vẫn là cấp dưới của cô ấy, tại sao cô ấy phải ra sức chiến đấu nhiều nhất rồi còn phải dỗ dành đám “chó con” tinh thần yếu đuối kia.
[Vào đội thì cẩn thận chút, Ngư Tử. Đừng dễ dãi quá, Lính gác cởi quần áo tỏ vẻ ngoan ngoãn là có thể đang cầu cậu tinh lọc sâu đó.] Lộ Tịnh dặn dò cô.
Ngu Lí lại muốn thở dài.
Thực ra lúc đó cô đồng ý yêu cầu của tên Lính gác cuồng loạn kia chỉ vì thấy bộ dạng cầu xin mất hết tôn nghiêm của hắn có chút đáng thương… Rõ ràng là chiến sĩ bảo vệ loài người, vậy mà lại quỳ gối trước mặt cô chỉ vì một lần khai thông tầm thường.
[Tớ không rõ Dẫn đường hệ chữa lành làm thế nào để tăng tinh thần lực. Lát nữa tớ sẽ hỏi giúp cậu, chắc chắn có cách.] Đồng nghiệp nói. [Mấy Dẫn đường hệ chữa lành cấp cao trong tháp cũng không tinh lọc sâu. Có lẽ khi cậu đạt đến cấp bậc của họ thì sẽ không còn vướng bận nữa.]
[Nhưng hình như bọn họ vừa thức tỉnh là đã có cấp A rồi ấy!] Ngu Lí buồn bực gõ chữ.
Lộ Tịnh cũng nói: [Đúng vậy… Tiểu Ngư, cậu rất kỳ lạ.]
Trăm năm trước, cộng đồng Dẫn đường thể chất yếu đuối gần như bị diệt vong dưới lớp ô nhiễm dày đặc. Nhờ sự xuất hiện của Dẫn đường hệ tấn công, cộng đồng của họ mới có thể tồn tại đến ngày nay.
Kể từ đó, người thường phân hóa thành Dẫn đường cơ bản đều là hệ tấn công. Dẫn đường hệ chữa lành chỉ xuất hiện với xác suất rất nhỏ, hơn nữa khi xuất hiện, họ đều có cấp bậc trung bình cao từ B+ đến A.
Đây dường như cũng là một quy luật sinh tồn tự nhiên.
Là một Dẫn đường hệ chữa lành truyền thống, lại còn là cấp C thấp kém, xét trên mọi khía cạnh thì Ngu Lí thực sự còn hiếm hơn cả gấu trúc.
May mắn là cô trà trộn vào Bạch Tháp chứ không phải trung tâm khai thông. Nếu không với tính cách tốt bụng như cô, không biết sẽ bị đám Lính gác hoang dã kia ức hiếp thế nào!
[Đừng lo lắng, rồi sẽ có cách.]
Cuối cuộc trò chuyện, Lộ Tịnh an ủi cô.
…
Nhanh hơn dự kiến, ngày hôm sau Ngu Lí nhận được thông báo từ Ốc Nhân Hi.
“Chào ngài, lại gặp mặt, Ngu Dẫn đường.”
Khi cô đến vào sáng sớm, người đón cô ở cổng Bạch Tháp lại là người quen — Lính gác tóc vàng rất lịch sự có tinh thần thể là Golden Retriever.
“Chào ngài Lính gác.” Ngu Lí bắt tay chào hỏi hắn, “… Lần trước vội quá nên tôi vẫn chưa hỏi tên ngài.”
Hắn mỉm cười hiền hòa, bàn tay đeo găng chiến thuật khẽ siết chặt rồi buông ra: “Arthur Carlock, cứ gọi tôi Arthur là được.”
“Xin mời đi theo tôi. Đội trưởng hôm nay phân công tôi đến đón khách quý, nhưng buổi huấn luyện hàng ngày của đội vẫn chưa kết thúc. Xin ngài đợi một lát ở phòng khách của Bộ Lục Chiến.”
“Vâng, làm phiền ngài.”
Ngu Lí đi theo Arthur lên thang máy, đến tầng của Bộ Lục Chiến. May mắn là lần này cô không gặp tên biến thái Isaac kia.
Lần này đến, Ngu Lí đã chuẩn bị kỹ lưỡng — dưới sự dẫn dắt của Lang Vương Ốc Nhân Hi, các Lính gác trẻ tuổi của đội lục chiến Khuyển Khoa Tổ gần như là nhóm nghiêm túc và lịch sự nhất Bạch Tháp. Họ được huấn luyện bài bản, tính kỷ luật cao, được nhiều thành viên Bạch Tháp khen ngợi.
Arthur dẫn cô đến một phòng có vị trí rất tốt, có thể trực tiếp ngồi nghỉ bên cửa sổ kính lớn để quan sát cảnh huấn luyện của các Lính gác ở tầng dưới.
“Vậy tôi xin phép đi trước, Ngu Dẫn đường.”
Sau khi chuẩn bị trà và bánh ngọt đặt lên bàn thấp trong tầm tay của Ngu Lí, Arthur lịch sự chào tạm biệt cô.
Ngu Lí mỉm cười chào tạm biệt hắn.
Sau khi Arthur rời đi, Ngu Lí ôm đầu gối, tò mò nhìn xuống dưới. Cô bất ngờ phát hiện các Lính gác của đội Khuyển Khoa đã kết thúc buổi huấn luyện thể lực thông thường, đang lần lượt cởi áo tập; người thì uống nước, người thì tháo vũ khí đầu nhọn/đầu bằng trên đầu gối, dường như chuẩn bị cho buổi huấn luyện đấu tay đôi.
Họ đều có thân hình cường tráng, cơ lưng rắn chắc, dây nịt quần bó sát eo, mồ hôi chảy xuống, tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt, không khí như tràn ngập hormone.
Ánh mắt Ngu Lí hơi mơ màng.
Chưa đến nửa giây, mặt cô đã ửng đỏ, vội vàng dời mắt xuống sân huấn luyện. Lần này, sự chú ý của cô chỉ tập trung vào những tinh thần thể bên cạnh chân các Lính gác.
—— Là những chú chó! Hơn nữa toàn là chó cỡ lớn!
Vì đang huấn luyện, những chú chó cảnh sát này đều không đeo rọ mõm. Thân hình chúng mạnh mẽ, đuôi rũ xuống sau lưng, trông rất trầm ổn và đáng tin cậy!
Các Lính gác ở dưới bắt đầu huấn luyện thực chiến.
Ngu Lí xem chó lớn chiến đấu, bất giác say mê.
Vì vậy cô không nhận ra rằng, trong lúc huấn luyện đấu tay đôi, một chàng trai tóc đen mắt xanh có nụ cười rạng rỡ đã vô tình liếc thấy cô.
Hắn gần như ngay lập tức nuốt lại những lời trêu chọc đồng đội, hơn nữa vì mất tập trung trong giây lát mà hắn bị đồng đội nắm lấy cơ hội dùng báng súng chĩa vào động mạch.
Chàng trai bị ép ngửa cổ, yết hầu khẽ chuyển động, trông rất chật vật.
Nhưng hắn không hề phản kháng.
Mồ hôi lăn xuống từ khuôn mặt tuấn tú và chiếc mũi cao thẳng, ánh nắng ấm áp của Bạch Tháp chiếu vào hắn. Sau một thoáng ngẩn ngơ, hắn lập tức nhìn cô với nụ cười rực rỡ.
Ngu Lí đang nhìn thì đột nhiên chú ý đến một con Husky giữa sân đang điên cuồng vẫy đuôi như một chiếc quạt nhỏ quay tít, trông rất nổi bật giữa đám chó lớn trầm ổn.
Ôi má ơi, đáng yêu quá!
Mắt Ngu Lí sáng lên, nhìn nó thêm một lúc nhưng cũng không để ý lắm.
Buổi huấn luyện của đội Ốc Nhân Hi kéo dài hơn dự kiến, Ngu Lí đợi rất lâu. Khi rời khỏi phòng khách để đi vệ sinh, lúc quay lại cô vẫn đứng ở ngã rẽ hành lang dài giống hệt nhau, trầm mặc.
… Cô thực sự muốn nói, phong cách kiến trúc của Bạch Tháp có cần thống nhất đến vậy không? Kiến trúc sư có nên bị trừ lương không!
Ngu Lí loay hoay như một con sứa bất lực nhưng cuối cùng vẫn quay lại chỗ cũ. Cô căng da đầu, quyết định gõ cửa một phòng để hỏi đường.
“Xin dừng bước, tiểu thư.”
Một giọng nói trầm thấp lạnh lùng từ bên cạnh cắt ngang hành động của cô.
“Căn phòng này là phòng thay đồ của tổ lục chiến. Cô đến đây để nhờ giúp đỡ hay có việc quan trọng khác?”
Một bàn tay to rộng màu nâu sẫm, thô ráp và dày dặn, không đeo bất kỳ trang sức nào đưa ra trước tay cô, không rõ ràng mà chạm vào da thịt cô.
Ngu Lí rụt vai lại như thể đang bị người lớn tuổi dạy bảo, nhìn sang bên cạnh.
Đối phương có khuôn mặt hoang dã tuấn tú, mang dáng vẻ nghiêm nghị của một quân nhân đúng như ấn tượng. Hắn cúi đầu, ánh mắt sắc bén nhìn kỹ khuôn mặt và vẻ mặt mềm mại của cô gái. Làn da màu nâu hơi thô ráp của hắn toát lên cảm giác áp chế đáng tin cậy.
Phía sau hắn còn có vài Lính gác đang tò mò và hơi phấn khích quan sát cô.
“Xin lỗi, tôi bị lạc đường, muốn tìm người giúp đỡ…”
Ngu Lí vội rụt tay lại, xấu hổ giải thích.
Không khí yên lặng vài giây, ánh mắt nặng nề đè lên đỉnh đầu cô. Ngu Lí nghe thấy giọng nói bình thản của người đàn ông: “Hiểu rồi. Ngài có thể nhờ chúng tôi giúp đỡ.”
“Thật sự xin lỗi.”
“Không cần để bụng. Mời ngài nói rõ địa điểm cần đến, tôi và đồng đội sẽ đưa ngài đến.”
Từ đầu đến cuối thái độ của hắn đều rất đúng mực, ngay cả khi nghiêm túc ngăn cản hành động của cô cũng không hề mạo phạm.
… À, Ngu Lí thực sự muốn cảm động. Họ quả không hổ danh là đội gâu gâu Khuyển Khoa có phong thái tốt nhất và thân thiện lịch sự nhất Bạch Tháp!
Ngu Lí cảm kích nói ra địa điểm cần đến và một lần nữa bày tỏ lòng biết ơn.
“Ừm, không có gì đâu.”
Một Lính gác trong đội ngữ không chớp mắt nhìn chằm chằm cô từ nãy đến giờ vui vẻ đáp lời.
“Mùi hương trên người cô thơm quá, tôi rất thích.” Đói phương cười cong đôi mắt xanh trong veo, tóc vẫn còn ướt mồ hôi. Hắn chạy nhanh hai bước đến bên cạnh cô như một chú cún con dưới ánh mặt trời, cúi xuống ngửi rồi hỏi:
“Chào ngài, tôi đã trúng tiếng sét ái tình với ngài nửa tiếng trước. Cho tôi ôm một cái được không?”
…?
Ngu Lí kinh hãi nhìn hắn, cảm thấy mình nên rút lại ấn tượng tốt đẹp vừa rồi về đồng đội của người kia.
—
Lời tác giả:
Đội chó con có Husky và Becgie!.
Một đội sẽ không viết quá nhiều người, cố gắng phân biệt thuộc tính, gán thêm hình tượng động vật phù hợp.
Không ngờ viết muộn như vậy. Sau này có thể đăng chương hàng ngày, nếu không viết được thì cách ngày đăng. Truyện này quá thiên về cảm xúc, đôi khi không viết được. OTZ.