Theodore gắt gao nhìn chằm chằm vào gương mặt Thời Tuế.

Cơn đau làm tầm nhìn cậu ta trở nên mơ hồ, nhưng cái con người chết tiệt này lại bình tĩnh đến lạ thường, không hề sợ hãi.

Nhưng chẳng bao lâu, tất cả cảm xúc đều bị nỗi đau nghiền nát.

…Đau quá.

Khát quá, cần máu để chữa lành cơ thể.

Cái con người này… mùi thật ngọt?

Mà lúc này, người duy nhất ở đây nắm quyền chủ động lại chính là cô. Cô trói cậu ta lại, áo sơ mi thì bị cởi nửa chừng.

Mỗi lần ánh mắt dừng lại trên làn da hay vết thương, toàn thân Theodore lại nóng bừng lên.

Với cậu, đây là một nỗi nhục.

Từ nhỏ tới lớn, cậu ta chưa từng bị đối xử như vậy, cắn răng hỏi.

“Cô định làm gì?”

Thời Tuế nhìn sắc mặt cậu ta trắng bệch, không vội chữa trị, nhưng cũng không kéo dài vô cớ.

Cô đi thẳng vào vấn đề.

“Liên quan tới ngày săn, tôi muốn anh giúp tôi đánh một trận yểm hộ.”

Thời Tuế cũng không tin việc Theodore xuất hiện ở đây là tình cờ. Lần cuối gặp nhau ở trường, cậu ta trông như thể muốn giết cô vậy.

Ban đầu cô định dứt khoát ra tay tiễn cậu ta đi luôn, nhưng đến lúc đó thì xử lý xác kiểu gì? Hơn nữa, thiếu gia này đã tự dâng thân mình đến cửa mà không dùng thì đúng là đáng tiếc thật.

Từ trước đến nay, Thời Tuế chưa từng làm chuyện phạm pháp.

Không rõ huyết tộc có bị luật pháp quản lý không nhỉ?

Ban đầu cô tưởng “ngày săn” là săn động vật, nhưng nếu đối tượng là người, chỉ dựa vào mỗi Ander thì chắc sẽ không đủ.

Theodore bị cơn đau hành hạ, nước thánh lan ra nhanh hơn, dây thừng trói chặt khiến cậu ta không thể thoát, máu thì lại vô cùng cần thiết.

Thời Tuế nhìn phần da quanh vết thương của cậu ta đang nhanh chóng chuyển sang màu xám, cô tốt bụng nhắc nhở:

“… Anh sắp chết rồi đấy. Yêu cầu của tôi không quá đáng đâu, anh chấp nhận thì làm sao chứ?”

Đáng tiếc là Theodore đang trong trạng thái tồi tệ. 

Nếu không, Thời Tuế có thể nhân lúc nguy cấp của ma cà rồng mà moi ra được nhiều thông tin hữu ích.

Cuối cùng, Theodore miễn cưỡng “ừ” một tiếng.

Thời Tuế nhặt lại con dao găm vừa rơi xuống đất.

Con dao này trông cực kỳ tinh xảo, hoa văn phức tạp nhưng cầm rất vừa tay.

Chưa kể còn cực kỳ sắc bén, có thể dùng để phòng thân.

Dù gì cũng không biết Theodore có nổi điên bất ngờ hay không.

Dao cắt hành và rau củ cô tự mua chẳng dùng được, nhưng thứ này chắc chắn hữu dụng.

Theodore vốn đang cúi đầu chịu đau, liếc thấy Thời Tuế cầm dao găm chuẩn bị rạch tay lấy máu.

Cậu ta nghiến răng ken két.

“Cô bị gì vậy? Dùng bạc cắt tay cho tôi máu thì khác gì đầu độc tôi đâu?!”

Cầu người giúp mà thái độ vẫn cứ như đại thiếu gia!

Thời Tuế có hơi tiếc nuối mà đặt dao găm xuống.

Nhưng dù thế nào, để tránh việc thiếu gia chết trong nhà mình, Thời Tuế vẫn quyết định lấy chút máu.

Cô thay con dao nhỏ sạch hơn, khử trùng bằng cồn trong hộp y tế, rồi cắn răng rạch một đường nhỏ trên lòng bàn tay.

Không đau lắm, nhưng chẳng ai thích bị thương cả.

Máu bắt đầu rịn ra từ vết cắt nhỏ như sợi chỉ bạc. Thời Tuế cầm dao trong tay, bước lại gần Theodore hai bước.

Vì không nỡ cắt quá sâu, vết thương rất nhỏ, máu chỉ chảy tí một, từng giọt, ít ỏi đến tội nghiệp.

Thế nhưng mùi máu ngọt ngào lập tức lan tỏa trong không khí, nhanh chóng át mùi tỏi đáng ghét xung quanh Theodore.

Sợ bị cắn, Thời Tuế treo tay ở độ cao vừa đủ.

Theo bản năng, cô ra lệnh.

“Ngẩng đầu lên.”

Tư thế này hơi kỳ quặc, nhưng cậu thiếu gia vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Cổ cậu ta vươn dài ra, đường nét hàm dưới và yết hầu rõ ràng đến mức đẹp mê hồn.

Mỗi giọt máu chảy vào miệng, thiếu gia đều phải nuốt xuống, vì Thời Tuế nhỏ giọt quá keo kiệt nên cậu ta trông có vẻ cực kỳ sốt ruột.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng chiếu qua cửa sổ sát đất rọi vào phòng khách.

Thời Tuế nhìn thấy răng nanh của Theodore.

Dài thật, nhưng cũng rất đẹp.

Môi cậu ta mỏng, máu chạm vào là bị liếm sạch ngay. Cảnh tượng ấy thoáng mang theo cảm giác gợi cảm khó tả.

Trong tiểu thuyết và truyện tranh về huyết tộc, nữ chính thường bị hút máu đến mức không dừng lại được.

Trước đây Thời Tuế không hiểu lắm, giờ thì hiểu rồi.

Khuôn mặt này kết hợp với sự nguy hiểm trong người cậu ta, quả thực là một sức hút không thể cưỡng lại.

… Đẹp trai thật đấy.

Rất nhanh, máu trong lòng bàn tay Thời Tuế bắt đầu chảy chậm lại.

Theodore không biết cô đang nghĩ gì. Đầu óc cậu ta giờ hỗn loạn, chỉ lo ngửa đầu hứng máu.

So với những huyết nô thuần dưỡng vốn có vị ngọt ngào, một ít máu chảy từ cổ họng xuống dạ dày lại khiến cậu ta sinh ra cảm giác hưng phấn nghiện ngập.

Chỉ một chút thôi là chưa đủ, cậu ta cần nhiều hơn nữa.

Hương vị ấy không giống với bất kỳ loại huyết nô nào mà gia tộc từng nuôi dưỡng.

Bị trói bởi sợi dây thừng, Theodore có phần sốt ruột. Theo bản năng, cậu ta khẽ thè đầu lưỡi ra, liếm đến vết thương trên tay Thời Tuế. 

Cảm giác tê ngứa lạ thường lan ra khắp lòng bàn tay, cậu ta liếm đi vệt máu chưa kịp nhỏ xuống.

Cặp mắt đỏ sẫm của Theodore như phủ sương mù, ánh nhìn mơ màng say đắm, dường như không còn tỉnh táo nữa.

Thời Tuế giọng run run.

“… Này.”

Tiếng gọi khiến lý trí của Theodore quay trở lại, cậu ta lập tức cứng người.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu thiếu gia đang đơ ra đó, Thời Tuế im lặng rút tay lại, lau vào sau lưng áo.

Lần trước Ander cũng y chang như vậy.

Mấy tên huyết tộc này… có phải đều thích liếm tay người ta không?

Vết thương nơi ngực và bụng đang từ từ lành lại với tốc độ chậm rãi. Nhờ được bồi bổ bằng máu, lý trí của Theodore cuối cùng cũng quay về.

Nhưng lòng tự trọng vốn đã mỏng manh của cậu ta giờ hoàn toàn vỡ vụn.

Cậu thiếu gia đỏ hoe mắt.

Thời Tuế nhìn cậu ta.

“Không phải, tôi có làm gì đâu, là tự anh liếm tay tôi mà…!”

Nhìn dáng vẻ đáng thương kia, cô thật sự sợ sẽ nghe thấy câu “Cô phải chịu trách nhiệm với tôi” hay gì đó linh tinh từ miệng cậu ta.

Cái gì chứ! Rõ ràng là cô mới là người bị ăn đậu hủ mà?!

Đang lúc Thời Tuế đứng không yên, suýt nữa lần nữa thấy Theodore rơi nước mắt thì chuông cửa vang lên.

Cô lập tức nhận ra, giờ không nên tiếp tục khiến cậu ta kích động thêm. Cô nhanh chóng lùi lại, chuẩn bị đi mở cửa.

Trước khi ra ngoài, Thời Tuế cảnh cáo.

“Đừng có phá đồ đấy.”

Lông mi của Theodore khẽ run. Vì quần áo xộc xệch, cả người cậu ta toát lên vẻ rối bời, như thể chẳng nghe lọt tai lời nào.

Thời Tuế xỏ dép lê ra cửa. Đêm nay không bình thường chút nào. Cô giấu con dao găm trong tay áo, nhìn ra ngoài qua mắt mèo.

Người đứng ngoài là hàng xóm tầng dưới.

Cô nhận ra anh ta, hình như là sinh viên ngành cảnh sát gì đó. Thỉnh thoảng anh ta mặc đồng phục về nhà, hai người từng gặp vài lần trong thang máy.

Nhưng cũng chỉ dừng lại ở mức chào hỏi gật đầu.

Thời Tuế mở cửa.

Thanh niên mặc áo ngủ rộng thùng thình, vẫn không che được dáng người vai rộng eo thon. Anh ta cao hơn Thời Tuế rất nhiều, lúc nói chuyện phải hơi cúi đầu.

Về ngoại hình thì vị hàng xóm này cũng không kém gì mấy soái ca cô từng gặp gần đây.

Anh hàng xóm nói bằng giọng trầm ổn, đầy sức mạnh.

“Xin lỗi, làm phiền cô nghỉ ngơi rồi. Vừa nãy tôi nghe thấy có tiếng vật nặng rơi xuống đất, nên lên xem thử.”

Thời Tuế lập tức nghĩ ra lý do.

“À, vừa rồi tôi đang dọn đồ, ngại quá, làm phiền anh rồi!”

Hàng xóm cụp mắt xuống, ánh nhìn vẫn rất đàng hoàng, không hề vượt quá giới hạn.

“Nếu cần giúp đỡ, cứ tìm tôi nhé.”

Người gì mà tốt đến lạ, Thời Tuế thầm nghĩ.

Sau khi tiễn anh hàng xóm, Thời Tuế đóng cửa trở lại phòng.

Trên ghế là mớ dây thừng bị đứt, cửa kính ban công đang mở, gió lùa vào khiến rèm cửa tung bay, còn Theodore thì chẳng thấy đâu.

Thời Tuế nhìn đống tỏi đặt ở mép giường và mấy món đồ bằng bạc trên bàn do chính tay mình mua.

Cô xoa lòng bàn tay, vết thương nhỏ vẫn còn ẩm ướt, tê tê ngứa ngứa.

Không biết lời hứa từ loài ma cà rồng vốn nổi tiếng không đáng tin, liệu có thể tin được hay không?

Mà cho dù không đáng tin, nếu như trong buổi săn hôm trước cậu thiếu gia đó cư xử bình thường một chút thì còn đỡ.

Nhưng nếu vẫn còn bất thường như vậy…

Thời Tuế ngắm nghía con dao găm trong tay.

Đây là thứ tốt, cô quyết định sẽ luôn mang theo bên mình.

---

Hai ngày sau, khi màn đêm buông xuống.

Học viện Eli bắt đầu có tiết học buổi tối. Sau hai ngày im ắng, khu giảng đường lại nhộn nhịp trở lại.

Người qua lại đông đúc. Có những người, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.

Savi tựa nghiêng vào lan can tầng hai.

Anh ta nới hai cúc áo cổ, để lộ phần yết hầu và đường cong xương quai xanh.

Dáng vẻ ấy khiến không ít người đi ngang phải ngoái đầu nhìn. Một khi ánh mắt chạm vào cặp mắt màu mật ấy, thì gần như không thể rời đi.

Nhưng hôm nay khác, ánh mắt của Savi đang hướng về khu vườn nhỏ tầng một.

Bên cạnh, một huyết tộc khác tò mò nhìn theo ánh mắt Savi, rồi cũng phát hiện Thời Tuế đang đứng trên đường nhỏ, ngáp dài.

Vẫn chưa tới giờ bắt đầu cuộc săn, Thời Tuế cúi đầu xem tin nhắn.

Tên huyết tộc đó nhận ra cô.

“Chẳng phải là nữ sinh cưỡi ngựa bắn cung hôm trước sao? Lại lạc đàn à?”

Savi đáp.

“Tôi cũng tò mò lắm.”

" Cậu thấy hứng thú với cô ta à? Nhưng tốt nhất đừng dính vào khu săn dành cho tân sinh, với kiểu người như Theodore thì chắc chắn sẽ không bỏ qua cô ta.”

Nói cách khác, anh ta cho rằng Thời Tuế khó sống sót tới ngày đi săn.

“Nhưng bỏ qua chuyện đó đi, cuộc tuyển chọn người cho đoàn thập tự kiếm cũng sắp bắt đầu, Demian bảo chúng ta phải tìm đủ người đủ tư cách đấy, đừng quên.”

Dù đều lấy huyết tộc thuần chủng làm nòng cốt, nhưng đoàn Thập Tự Kiếm và Quyền Trượng có chút khác nhau. 

Chỉ cần đủ thực lực, dù không thuần huyết, họ cũng có thể chấp nhận.

Savi không đáp lời, chỉ tựa khuỷu tay lên lan can, chống cằm, đôi mắt màu mật vẫn dõi theo bóng dáng Thời Tuế.

Từ vị trí này của khu giảng đường, cách đó không xa, Theodore đang đi về phía cô.

Thời Tuế quay lưng về phía cậu, nên không nhận ra.

Như vậy chắc chắn sẽ đụng nhau.

Có nên giúp cô một tay không?

Savi hiếm khi cảm thấy hứng thú với con người, huống hồ mùi máu của Thời Tuế thật sự rất thơm.

Cổ họng anh ta đột nhiên khô rát, ngón tay gõ nhẹ lên má, rồi ngồi thẳng dậy.

Người bạn đồng hành nheo mắt.

“Tính làm anh hùng cứu mỹ nhân à?”

Savi cong môi cười.

“Tôi xuống dưới một chuyến.”

Thế nhưng khi ánh mắt của Savi còn chưa kịp dứt khỏi cô, Thời Tuế đã phát hiện Theodore đang tiến lại gần.

Cô không trốn.

Phản ứng lạ thường khiến Savi dừng bước, nhìn theo Theodore đang đến gần Thời Tuế.

Với thị lực vượt trội của huyết tộc, Savi thấy rõ khoảnh khắc Thời Tuế giơ tay chạm vào mu bàn tay của Theodore. 

Cậu ta giật bắn như bị điện giật, lập tức lùi lại, phản ứng chẳng khác nào một nam sinh trung học lần đầu chạm tay con gái.

Hành động này quả thật rất kín đáo, mập mờ và rất khó để nhận ra.

Nếu không phải là huyết tộc đủ nhạy cảm để phát hiện, chắc chắn sẽ không thể nào hiểu nổi phản ứng của cậu ta.

Khóe môi anh ta khẽ trùng xuống.

“… À.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play