Hai ngày trôi qua, trong mắt người Tống gia thì tựa hồ chỉ trong chớp mắt, thế nhưng đối với Giải Thiên Sầu, lại như bị kéo dài gấp mấy lần. Khó khăn lắm mới đợi được cơ hội cùng Tống Vu trở về Lăng Thiên Tông, ai ngờ ngay trước cổng thành lại chạm mặt kẻ mà hắn không muốn gặp nhất.
“Bá phụ, bá mẫu…”
Lệ Thanh cùng đám người vừa thấy gia quyến của Tống Vu tới nơi, lập tức cung cung kính kính cúi đầu thi lễ.
“Chư vị thiếu niên tài tuấn, hôm nay quả thật là… khí vũ hiên ngang, phong thần tuấn lãng a.”
Tống Đào Nhiên nhìn mấy người trẻ tuổi trước mặt, y phục hoa lệ rực rỡ, nhất thời mí mắt giật giật, cố nặn ra vài câu khen ngợi.
Trước kia bọn họ ăn mặc bình thường, chưa từng tạo cho ông áp lực gì. Thế mà hôm nay không hiểu vì sao lại ăn diện lộng lẫy đến mức ấy, khiến ông bỗng cảm thấy mình thấp kém hơn một bậc, mở miệng nói chuyện cũng có phần gượng gạo.
Phượng Tứ có chút không tự nhiên, khẽ kéo tà áo bào gấm trên người mình. Đừng nói là Tống Đào Nhiên không quen, ngay chính hắn cũng thấy không quen. Nhưng nhớ tới lời dặn của Tống Vu, hắn chỉ đành nghiến răng buộc bản thân phải thích ứng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play